Tại thư phòng.
Tiêu Nguyên Thạch vẫy tay với Liễu Như: “Nàng tới đưa canh cho ta sao?”
Liễu Như bưng ấm sứ đi đến: “Không phải canh, ngày hôm qua ta nghe thấy ngài nửa đêm ho khan, nên mới nấu chút tuyết lê cho ngài nhuận phổi.”
Nàng ta nhìn cái chén trên bàn: “Nếu sớm biết phu nhân dụng tâm như vậy, ta cũng không mất công làm gì.”
Tiêu Nguyên Thạch lại nhớ tới bát canh gà đầy mỡ kia, trong lòng có chút không thoải mái.
Càng cảm thấy Cát Xuân Như chỉ làm cho có lệ, nhìn Liễu Như mà xem, vừa nghe ông ta ho khan đã lập tức nấu tuyết lê rồi.
“Nàng ấy làm việc của nàng ấy, nàng làm việc của nàng, không liên quan đến nhau.”
Ông ta để Liễu Như rót tuyết lê ra chén, trực tiếp uống cạn.
Quả thật cảm giác thoải mái hơn nhiều.
Liễu Như không hề hỏi ông ta vì cái gì mà buồn bực, chỉ chủ động an ủi.
Trong ánh mắt lại tràn ngập lo lắng cùng nhẫn nhịn, như là không muốn quá phận.
Cách này ngược lại vô cùng lấy lòng Tiêu Nguyên Thạch, nghĩ đến hương vị mềm mại của nàng ta, ông ta đột nhiên muốn phát tiết hết những buồn bực trong lòng.
Vì thế, lập tức ôm người đi vào phòng nhỏ trong thư phòng.
Chờ đến khi Cát Xuân Như giúp Cát Xuân Nghĩa chuẩn bị xong hành lý, trở lại trong viện vẫn chưa thấy Tiêu Nguyên Thạch quay về. Nàng ta mới sai nha hoàn đi mời người lại đây, ai biết được nha hoàn trở về, ấp úng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ta-tro-thanh-sung-the-cua-quyen-than/3627324/chuong-371.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.