Chương trước
Chương sau
Cát Xuân Như hoàn toàn sững sờ, hiển nhiên không ngờ rằng đám người Tiêu lão thái sẽ đến.

Nàng ta hỏi: “Nương, sao người lại đến đây?”

Tiêu lão thái hừ lạnh: “Thấy ngươi lén lút ra ngoài, lão nương lập tức biết ngươi sẽ đi làm chuyện xấu, cho nên đã đi theo tới đây.”

“Không nghĩ tới ngươi đúng là không làm được điều gì tốt.”

“Tại sao ngươi lại ngăn cản nhi tử ta dưỡng ngoại thất? Ngươi xem có lão gia nhà quyền quý nào, mà không trái ôm phải không ôm ấp mấy người thiếp?”

Cát Xuân Như nghe vậy nôn nóng muốn c.h.ế.t “Nương, nữ nhân này không phải người tốt, nàng ta cố ý tiếp cận tướng quân, muốn chia rẽ quan hệ phu thê bọn ta.”

Tiêu lão thái nói: “Ta phi, lại còn chia rẽ quan hệ phu thê các ngươi, sao mặt mũi của ngươi lại lớn như vậy?”

Sau đó khinh bỉ nói: “Chính ngươi cũng chỉ là ngoại thất, còn nghĩ bản thân là phượng hoàng sao?”

Viện này xây ở chỗ đông người qua lại, cho nên tiếng cãi nhau trong viện rất nhanh bị người ngoài nghe được.

Người nhà họ Tiêu cố ý không đóng cửa, cho nên rất nhiều người ngó vào xem náo nhiệt.

Cát Xuân Như tức giận đến nỗi tái mặt: “Nương, mong người cẩn thận lời nói.”

Chuyện mà nàng ta không muốn nhắc tới nhất bị nói ra, tận đáy lòng nàng ta thật muốn g.i.ế.c đám người lão thái thái.

Tất nhiên Tiêu lão thái thái nhìn ra được hận ý trong mắt Cát Xuân Như, trong lòng cười lạnh, ngươi còn hận, lão nương càng hận ngươi hơn.

Lúc trước bà ta còn lo lắng ngoại thất này có được hay không, bây giờ khi nghe Cát Xuân Như nói cố ý tới chia sẽ quan hệ phu thê bọn họ, bà ta đã an tâm rồi.

“Ta phi, chính ngươi đã làm chuyện gì, trong lòng ngươi còn không rõ sao?”

“Một đứa con gái mồ côi thông đồng với nhi tử ta ở biên cương, sau khi trở về còn xúi giục nhi tử ta biếm thê làm thiếp, còn cố ý xảy thai để đổ tội cho chính thê, bức cho chính thê phải tự mình yêu cầu hoà li.”

“Còn buộc nhi tử của ta phải cắt đứt quan hệ với nhi tử nhi nữ ruột.”

“Chính ngươi đã sảy thai hai lần, về sau cũng không sinh được hài tử, còn không muốn nhi tử ta nạp thiếp sinh hài tử, còn muốn chặt đứt đời sau của nhi tử ta sao?”

“Ngươi tự nói đi, ngươi làm vậy có đúng không?”

Bà ta lập tức hô to với bên ngoài: “Mọi người mau tới đây phân xử xem, con dâu như vậy, có phải là bất hiếu hay không.”

Bởi vì chuyện của Đại Lang, người nhà họ Tiêu đã hận Cát Xuân Như đến thấu xương, hơn nữa không thể hóa giải được.

Cho nên lão thái thái nói hết toàn bộ nhược điểm của Cát Xuân Như ra ngoài.



Tất nhiên, đây cũng là do Thời Khanh Lạc xúi giục.

Thời Khanh Lạc nói với đám người lão thái thái, chỉ cần trước mặt mọi người, nói hết tất cả những chuyện thiếu đạo đức của Cát Xuân Như làm ra, về sau ở trước mặt tiểu thiếp, Các Xuân Như cũng không có tiếng nói nữa.

Còn về chuyện có thể ảnh hưởng t tới thanh danh của lão nhị hay không, bà ta cũng mặc kệ.

Như Thời Khanh Lạc nói, nếu cứ che giấu thì vết thương đó sẽ vừa sưng vừa mủ, để lâu về sau càng không tốt, vậy nên kịp thời phá bỏ thôi.

Bà ta cũng là vì muốn tốt cho nhi tử.

Cát Xuân Như không ngờ rằng lão thái thái sẽ nói những chuyện đó ra trước mặt mọi người.

Nàng ta tức giận đến phát run: “Các ngươi không cần quá đáng như vậy.”

Lão thái bà này nhất định là cố ý, cố ý không đóng cửa, cố ý nói ra những lời này trước mặt mọi người.

Tiêu lão thái trầm mặt: “Mọi người xem xem, tức phụ của tướng quân nhà ta đúng là kiêu ngạo, lão bà như ta chỉ muốn nhi tử có đời sau, vậy mà nàng ta lại chống đối nói rằng ta quá đáng.”

Sau đó lấy khăn ra, tiếp tục giả bộ thương tâm: “Ta sao lại đáng thương như vậy, ngay cả một đứa con dâu từ ngoại thất thượng vị cũng khi dễ ta, ta còn sống làm gì nữa.”

“Nếu như ngươi không muốn nhìn thấy ta, ta đây sẽ đi c.h.ế.t cho vừa lòng ngươi.”

Lão thái thái nói xong lập tức chạy tới muốn đập đầu vào tường đá.

Hành động này không chỉ làm cho tất cả mọi người xem náo nhiệt giật mình, ngay cả Thời Khanh Lạc cũng không ngờ đến.

Hai mắt nàng phát sáng, vừa nhìn xuống phía dưới vừa nói nhỏ với Tiêu Hàn Tranh: “Sức chiến đấu của lão thái thái cũng quá mạnh rồi.”

Tiêu Hàn Tranh ôm nàng tràn đầy ý vị nói: “Chính xác, bọn họ bắt đầu la lối khóc lóc hoàn toàn không biết xấu hổ, không muốn sống, hoàn toàn làm cho người ta không biết ai là đúng ai là sai.”

Nếu không kiếp trước, hắn cũng sẽ không bị buộc phải chủ động thôi học.

Đời này cũng may có tiểu nương tử, để cho Cát Xuân Như nếm đủ sức chiến đấu của những cực phẩm này.

Thời Khanh Lạc cười cong mắt: “Chờ tên phụ thân cặn bã kia tới biết lão thái thái nói hết chuyện của bọn họ ra ngoài, không biết trên mặt sẽ có vẻ mặt gì.”

Tiêu Hàn Tranh cũng rất chờ mong: “Nhất định mặt sẽ đen.”

“Tám, chín phần sẽ bị vị ở trên kia truyền vào cung dạy bảo.”

“Chẳng qua như vậy cũng có thể làm ông ta hạ quyết tâm, giao bản đồ rra.”

Gần đây phụ thân cặn bã kia hành động không ít, nhìn dáng vẻ này vẫn luyến tiếc không muốn giao bảo đồ ra.

Bọn họ sẽ giúp Hoàng đế thêm chút lửa.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.