Lương gia.
Lương Hữu Tiêu cũng đang ngồi chơi mạt chược cùng Lương lão gia tử.
Dạo này Lương lão gia tử cũng rất mê trò này, không đi chơi thì rủ nhi tử, cháu trai chơi mạt chược.
Sau khi nghe báo cáo về chuyện Thời Khanh Lạc.
Lương Hữu Tiêu đánh xuống một quân bài: “Tổ phụ, ta còn có chuyện phải làm.”
Lương Minh Thành không chơi, ông ta không thích trò này.
Nhưng lại cố ý tới đây ngồi cùng lão gia tử, vừa ngồi uống trà vừa ngắm cảnh.
Ông ta cau mày nhìn nhi tử: “Ngươi muốn gì?”
Lương Hữu Tiêu trả lời thẳng thừng: “Đương nhiên là đi giúp đỡ”
“Tam hoàng tử phi thật xem trọng mình quá rồi.” Không thể không nói, Hề Duệ và hắn ta trở thành huynh đệ bằng hữu thân thiết, nhiều lúc cũng có ý tưởng giống nhau.
Sắc mặt Lương Minh Thành lập tức tối sầm lại: "Lời này ngươi có thể nói ra sao? Tôn ti của ngươi đâu?”
Tuy rằng hành vi của Tam hoàng tử phi quả thực rất kinh tởm, nhưng nhi tử của ông ta cũng quá lỗ mãng.
Lương Hữu Tiêu bĩu môi: “Ta nói ở nhà, sợ cái gì?”
“Cha, lá gan của ngài ngày càng nhỏ.”
Lương Minh Thành: “...” Thật muốn đánh đứa nhi tử này.
Ông ta u ám hỏi: "Ngươi có thể làm gì? Chẳng lẽ còn ngu ngốc đến nỗi muốn đến phủ Tam Hoàng tử gây chuyện sao?"
Lương Hữu Tiêu nhướng mày: "Ta không ngốc như vậy.”
“Chẳng qua nếu ả dám tính kế ác động như vậy với bằng hữu ta, ta đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ta-tro-thanh-sung-the-cua-quyen-than/3627287/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.