Chương trước
Chương sau
Lão thái thái nhịn không được đánh Tiêu Nguyên Thạch.

Tiêu Nguyên Thạch vội vàng né tránh mới tránh được một bạt tai.

Ông ta biết giảng đạo lý với người Tiêu gia cũng vô dụng, lập tức nói đến lợi ích, “Đại Lang còn muốn đi Bắc Cương, còn muốn tương lai ta hỗ trợ, đưa nó triệu về kinh thành hay không?”

Tiêu lão thái cười lạnh, “Vậy thì không đi Bắc Cương.”

“Lão đại, ngươi hiện tại mang Đại Lang đi theo, bắt đồ đĩ này đến kinh đô phủ doãn báo quan.”

Mấy người Tiêu lão đại làm bộ muốn đi bắt người..

Tiêu Nguyên Thạch đau đầu muốn nứt ra, “Nương, rốt cuộc các người muốn thế nào?”

Nếu trước đó không có báo quan mà về nói với bọn họ, vậy khẳng định có ý đồ.

Tác phong bây giờ của nhà cũ Tiêu gia không khác gì lúc mới đến kinh thành.

Vậy thì chỉ có một đáp án có thể giải thích, bọn họ đã nghe theo lời của nhi tử với đứa con dâu hư kia.

Trong lòng ông ta cũng có chút bất mãn với Cát Xuân Như.

Nếu đã biết Thời Khanh Lạc kia không dễ đối phó, sao còn để người nhà họ Tiêu đi qua để cho đối phương lợi dụng.

Hiện tại thì hay rồi, chẳng những không làm đối phương bị thương tổn, trái lại còn đ.â.m bọn họ một đao.

Ông ta thật sự sắp buồn bực c.h.ế.t rồi.

Tiêu lão thái thái nghe ông ta hỏi như vậy, mới hừ lạnh nói: “Ngươi đáp ứng hai yêu cầu của ta, chúng ta không đi báo quan nữa, cũng không tìm độc phụ này tính sổ.”

Tiêu Nguyên Thạch biết trước sẽ như thế này, “Nói đi.”

Lúc này trong lòng Cát Xuân Như cũng lo muốn chết.

Vốn dĩ nàng ta còn nghĩ sẽ làm bẽ mặt phu thê Tiêu Hàn Tranh, nên mới cho đám người lão thái bà c.h.ế.t tiệt này đi ồn ào một phen, để cho công lao dâng hạt giống kia biến mất không thấy.

Nhưng ngàn tính vạn tính lại không tính được, những người này lại phát hiện tiểu thiếp Tiêu đại lang có vấn đề.

Không cần hỏi cũng biết, khẳng định tiện loại Tiêu Hàn Tranh kia làm ra.

Mà điều làm nàng ta càng thất vọng hơn chính là, tiện loại đó vậy mà còn là đồ đệ của thần y.

Nếu như trượng phu không tìm thấy đồ đệ khác của thần y, chẳng lẽ nàng ta phải đi tìm Tiêu Hàn Tranh giúp xem bệnh?

Vừa rồi lão thái bà nói nàng ta gà mái không đẻ trứng, đã chọc đúng chỗ đau của nàng ta.

Nàng ta rất cần có một đứa con.

Hiện tại nàng ta không phản bác, chờ nghe yêu cầu của lão thái thái.

Nàng ta cũng sợ đám người lão thái thái thật sự đi báo quan.

Nếu bị điều tra ra, nàng ta sắp xếp một nữ nhân bẩn làm thiếp cho cháu trai của trượng phu, sao nàng ta còn mặt mũi ở kinh thành nữa?

Tiêu lão thái thái ngẩng đầu ưỡn ngực, “Đầu tiên, vì để ngươi không tuyệt hậu, ta muốn ngươi nạp thêm mấy thiếp cho ngươi.”



“Không được!” Cát Xuân Như thay đổi sắc mặt, lập tức nói.

Tiêu lão thái thái không nhịn xuống, đánh Cát Xuân Như mấy cái, “Thứ gà mái không đẻ trứng như ngươi, chính ngươi sinh không được hài tử, còn muốn cho nhi tử ta tuyệt hậu, sao ngươi độc ác như vậy.”

“Nếu ngươi không đồng ý, vậy lão nương lập tức đi quan phủ, để đại nhân làm chủ, hưu độc phụ nhà ngươi.”

“Sinh không được con, chính là phạm vào thất xuất chi điều.”

Thời Khanh Lạc nói, không cần thương lượng cùng hai súc sinh này, dù sao chỉ cần nói muốn báo quan là hai súc sinh này sẽ tự mình thỏa hiệp.

Quả nhiên, Cát Xuân Như tức giận đến xanh mặt, lại không biết nói gì cho tốt.

Công công bà bà muốn hưu con dâu, ở Đại Lương lấy hiếu đạo làm trọng cũng là chuyện bình thường.

Tuy rằng cơ bản không thường xảy ra, nhưng nếu lão thái bà c.h.ế.t tiệt này thật sự muốn làm như vậy, hoàn toàn có thể được.

Tiêu Nguyên Thạch nghe thấy yêu cầu này, suy nghĩ về lão thái thái có chút thay đổi.

Xem ra thân cha thân nương vẫn quan tâm đến ông ta, bằng không sao lại lãng phí một điều kiện như vậy.

Ông ta gật đầu nói: “Được, ta đáp ứng nương.”

Cát Xuân Như không thể tin được ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Nguyên Thạch, ông ta vậy mà muốn nạp thiếp.

Trước kia ông ta đã từng nói, chỉ cần một mình nàng ta.

Tiêu Nguyên Thạch cho nàng ta một ánh mắt trấn an, ý tứ là trước tiên ổn định đám người lão thái thái.

Nạp thiếp, ông ta không chạm vào là được.

Cát Xuân Như thấy ánh mắt của ông ta, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong lòng vẫn có chút hụt hẫng.

Lúc này nàng ta lại càng hận Khổng thị và Tiêu lão thái thái, nếu không phải là hai người này sao nàng ta có thể sảy thai rồi làm thân thể bị thương.

Nàng ta nắm c.h.ặ.t t.a.y mình, tương lai nhất định nàng ta sẽ trả lại hết lại cho những người này.

Tiêu Nguyên Thạch nhìn về phía lão thái thái, “Nương, điều kiện thứ hai là gì?”

Tiêu lão thái thái không khách khí nói: “ Bệnh của cháu trai ngươi không dễ khỏi, phải dùng thuốc quý giá chữa trị.”

“Nếu đây là nghiệt do tức phụ ngươi làm, vậy thì tất nhiên phải do nàng ta phụ trách.”

“Nửa tháng sau, lúc chúng ta đi, ta muốn mang đi hai phần ba đồ vật trong nhà kho phủ tướng quân.”

Cát Xuân Như trừng lớn hai mắt, “Các ngươi đừng có quá đáng.”

Trải qua lần đó ở kinh đô phủ doãn, đồ vật trong nhà kho chính là toàn bộ tài sản của phủ tướng quân.

Để cho những người này mang đi hai phần ba, vậy còn để lại được gì?

Tướng quân đã thương lượng xong với Nhị hoàng tử, muội muội nàng ta sẽ gả vào phủ Nhị hoàng tử làm trắc phi.

Cho nên nàng ta còn phải chuẩn bị cho muội muội một phần của hồi môn phong phú mới có thể để cho muội muội có được chỗ đứng trong phủ Nhị hoàng tử.

Đám người lão thái bà c.h.ế.t tiệt tham lam không thấy đáy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.