Chương trước
Chương sau
Lương Hữu Tiêu và Phỉ Dúc Triết cũng nghĩ giống như Mạc Thanh Lăng, phát hiên Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc cũng không phải người bình thường.

Nếu là bọn họ cũng không chịu được dụ hoặc như vậy,..

Mạc Thanh Lăng suy nghĩ rồi nói với hai người Tiêu Hàn Tranh: “Loại ớt cay sau hậu viện của đạo quán, các ngươi cũng mang về Kinh thành đi.”

Hắn ta nhắc nhở: “Tuy rằng ta không viết ở trên tấu chương, nhưng các ngươi cũng nên tự dâng lên cho Hoàng Thượng nếm thử.”

Hắn ta vẫn khá hiểu biết với vị hoàng thượng ở Kinh thành, tai mắt ở khắp toàn bộ Đại Lương.

Thời Khanh Lạc làm ra nhiều đồ vật như vậy, hơn nữa còn có tin đồn về lão thần tiên, tai mắt của Hoàng Thượng chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Dù Mạc Thanh Lăng không nhắc nhở, Tiêu Hàn Tranh cũng tính đến chuyện này, gần đây tiểu nương tử nhà hắn đã phơi khô rất nhiều ớt, muốn mang đến Kinh thành.

Chẳng qya đối phương nhắc nhở như vậy, cũng là vì thật sự xem bọn họ là bằng hữu.

Hắn cười nói: “Được.”

Vì vậy mấy ngày sau, mấy người Lương Hữu Tiêu và Mạc Thanh Lăng cùng nhau lên đường.

Mấy người không chỉ mang theo ngô khô, còn mang mặt nạ, hạt giống ớt cay mà Thời Khanh Lạc nói.

Thân thể Phỉ Tông Quân đã tốt lên rất nhiều, nhưng cứ mãi bôn ba cũng không được, vì thế hắn ta đi cùng nhóm Tiêu Hàn Tranh.

Mấy người Tiêu Hàn Tranh cũng không trì hoãn, cùng hôm đó lập tức ngồi xe ngựa lên đường.

Tiêu Hàn Tranh cố ý cho người rải tin tức, bọn họ không đi đường thuỷ, mà đơn độc đi bằng xe ngựa.

Hầu lão điệu thấp vào Kinh, nên không nói chuyện này ra bên ngoài.

Sát thủ mà Tiêu Nguyên Thạch mua, lnhận được mệnh lệnh, chỉ cần bọn Tịch Dung rời đi, lập tức ra tay.

Lúc này nghe được phu thê Tiêu Hàn Tranh ngồi xe ngựa đến Kinh thành, lập tức cảm thấy đây chính là cơ hội.

Đây cũng là Tiêu Nguyên Thạch chưa nhận được tin tức hạt giống trời ban, nếu không khẳng định sẽ phải người hủy kế hoạch ám sát.

Cũng vì vậy, nửa đường, bọn Tiêu Hàn Tranh đã bị tám tên sát thủ chặn đường,

Bọn chúng cũng không kiêng nể gì lập tức ra tay, chủ yếu cũng coi thường Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc.

Cảm thấy nhiệm vụ này hoàn thành quá đơn giản.

Nhưng lại hoàn toàn không ngờ đến là, vừa mới chặn đường đã bị ra tay giải quyết hết.

Đúng vậy, Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh còn chưa ra tay, nhóm sát thủ này đã bị người của ba bên liên thủ giải quyết.

Một là ám vệ Mạc Thanh Lăng phái đi theo bảo vệ mấy người Tiêu Hàn Tranh, một nhóm khác là ám vệ của Hầu lão, cuối cùng là ám vệ Phỉ gia bảo vệ cho Phỉ Tông Quân.

Vậy nên mấy tên sát thủ đó đều bị giải quyết dễ dàng.

Dù sao hắn cũng chỉ là một tú tài ở nông thôn, làm như thế nào mà có quá nhiều cao thủ bảo vệ như vậy?

Trong đó, tên dẫn đầu thuê sát thủ muốn dựa theo quy cũ cắn thuốc độc dấu ở trong miệng.

Đây là quy củ của tổ chức, nếu nhiệm vị thất bại, để không bị hỏi cung tên người mua, phải tự sát.

Tất nhiên Tiêu Hàn Tranh biết rõ quy củ của bọn chúng.

Khi tám tên đó xuất hiện, hắn đã cẩn thận quan sát, tìm ra tên thủ lĩnh.

Cho nên khi tên đó muốn cắn độc dược, lập tức ra tay trước một bước ngăn lại.

Lại để cho người của Mạc Thanh Lăng lấy độc dược ra, cho tên này uống nhuyễn cốt tán.

Xong rồi gật đầu với ám vệ của Mạc Lăng Thanh, nói: “Ta hoài nghi bọn chúng được phái đến để phá hỏng chuyện dâng hạt giống, không chừng là người của địch phái đến.”

“Ta nghĩ nên đưa bọn chúng vào kinh thành để thẩm vấn một phen.”



Tên phụ thân cặn bã kia làm mùng một, bọn họ sẽ làm mười lăm.

Trước tiên ném cho bọn chúng tội danh gian tế của địch, như vậy phụ thân cặn bã sẽ lấy bản đồ tới hóa giải.

Tiêu Hàn Tranh vẫn luôn hoài nghi, có lẽ hoàng đế biết chuyện trong tay phụ thân cặn bã có bản đồ.

Hoàng Đế cũng rất tâm cơ, có nhược điểm của phụ thân cặn bã, nhất định sẽ sử dụng thuần thục.

Bảo đảm phụ thân cặn bã kia nhất định sẽ tức hộc máu.

Ám vệ nghe được lời này, cũng vô cùng nghiêm túc: “Được, chúng ta sẽ cẩn thận mang những tên này áp giải về Kinh.”

Bọn họ là theo Mạc Thanh Lăng đến huyện Nam Khê, cho nên hơi hiểu được một ít chuyện trong đó.

Đột nhiên xuất hiện muốn ám sát, ngoại trừ muốn g.i.ế.c người, truyền ra một số tin đồn bất lợi cho Hoàng Thượng, châm ngòi cho bá tánh Đại Lương, hắn ta cũng không nghĩ ra được mục đích khác.

Chỉ cần là người bình thường, đều sẽ không nghĩ rằng mấy tên sát thủ này có liên quan đến Tiêu Nguyên Thạch.

Rốt cuộc hổ dữ cũng không ăn thịt con.

Trên đường, Thời Khanh Lạc cho thêm nước linh tuyền vào nước uống, cho nên tuy răng lên đường gấp gáp, tinh thần của mọi người đều rất tốt.

Bốn ngày sau, đám người Mạc Thanh Lăng đã đến Kinh thành.

Hề gia cùng Lương gia đều cho người đứng canh ở của thành, nếu thấy công tử trở về, lập tức tóm người mang về.

Có thể thấy lần này Hề Tín Hành và Lương Minh Thành vô cùng tức giận, muốn thu thập hai tên hỗn trướng dám bỏ nhà đi chơi này.

Đặc biệt là Hề Tín Hành, vì con trai bỏ nhà đi chơi, ông ta còn bị mẫu thân đánh mấy cái trước mặt mọi người.

Dù không đau, nhưng mất hết mặt mũi.

Vì thế ông ta ghi chuyện này lên người đứa con trai hỗn trướng kia.

Vì vậy khi xe ngựa của Hề Duệ và Lương Hữu Tiêu vừa về đến Kinh thành, đã bị gia đinh của hai nhà vây quanh.

Gia nhân hai nhà đều hạ giọng nói: “Thiếu gia, thế tử nói khi thiếu gia về Kinh lập tức trở về nhà!”

Hề Duê từ xe ngựa đi ra, trừng mắt nhìn mấy người hạ nhân đang chắn đường: “Tiểu gia đây muốn làm chính sự, nếu các ngươi làm chậm trễ, đến lúc đó lão tử của ta sẽ tính sổ với các ngươi.”

Hạ nhân “…” Rõ ràng muốn tính sổ với ngài mà.

“Thiếu gia, thế tử thật sự là bảo ngài nhanh về nhà, ngài cũng đừng làm khó chúng tôi.”

Hề Duệ trừng mắt nhìn đối phương: “Ta muốn vào cung để làm rạng danh dòng họ, nếu các ngươi còn dám ở đây ngăn cản, chính là muốn ngăn cản tiền đồ của ta.”

Hạ nhận: “…” Thôi đi, ngài không gây chuyện đã cảm tạ trời đất rồi, còn muốn rạng danh dòng họ, nói ra ai tin?

Nhưng tất nhiên bọn họ không dám nói ra lời trong lòng, đau khổ nói: “Thiếu gia, nếu ngài không quay về, chúng ta không biết ăn nói thế nào với thế tử.”

“Bây giờ các ngươi trở về nói với cha ta, ta muốn vào cung làm đại sự.”

Hắn ta kiêu ngạo nâng cằm nói: “Các ngươi cứ trở về đi, có gì ta sẽ chịu trách nhiệm.”

“Nếu không các ngươi làm ảnh hưởng đến đại sự của ta, ta sẽ bảo tổ mẫu thu thập các ngươi.”

Hạ nhân: “…” Xem ra không thể đưa được vị thiếu gia vô pháp vô thiên này trở về.

Chủ yếu là thiếu gia nói muốn vào cung, nếu là sự thật, bọn họ cũng không dám ngăn cản, chỉ đành nhanh chóng trở về bẩm báo thế tử.

Vì thế hạ nhân Hề gia nhanh chóng rút lui.

Lương Hữu Tiêu đi ra, chỉ đám hạ nhân Hề gia đang trở về, nói với hạ nhân Lương gia: “Thấy không? Các ngươi cũng trở về nói với cha ta như vậy!”

“Nếu việc ta tiến cung bị các ngươi ngăn cản, ta không đánh c.h.ế.t các ngươi, chờ sau khi cha ta biết ta đang làm đại sự, cũng sẽ đánh c.h.ế.t các ngươi.”

Hạ nhân Lương gia: “…” Bọn họ cũng quá khó khăn rồi.

Không có biện pháp, bọn họ cũng chỉ có rút lui, nhanh chóng trở về báo với thế tử.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.