Chương trước
Chương sau
Lương Hữu Tiêu sững sờ một lúc, lá gan tên thằng này bự ra rồi.

Hắn ta hỏi: “Ngươi muốn đánh ông ấy?”

Hề Duệ: “……”

Hắn tức giận nói: “Huynh nghĩ cái gì vậy, ta nào dám.”

Hắn lại nói “Ta quyết định bỏ nhà ra đi, chờ khi tổ mẫu ta đi chùa dâng hương trở về, biết ta bị ông ấy đánh đến bỏ khỏi nhà, tổ mẫu thế nào cũng đánh ông ấy một trận, hừ hừ.”

Lương Hữu Tiêu: “……” Gặp qua kiến thức mới..

Hắn ta sờ cằm, “Ta đi cùng ngươi, hai ta cùng nhau trốn nhà đi.”

Gần đây hắn ta đã dỗ dành lão thái thái và thân nương vui vẻ, lần này hắn ta lại bỏ nhà trốn đi chính là bị lão tử bức đi.

Xem xem lão tử sẽ trả lời với hai người lão thái thái như thế nào, hừ hừ.

Hề Duệ cười, cùng hắn ta kề vai sát cánh, “Không hổ là huynh đệ, cùng nhau đi!”

Vì thế Lương Hữu Tiêu và Hề Duệ, thừa dịp thân cha đều đi diện thánh, lập tức về nhà thu dọn đồ đạc bỏ nhà ra đi.

Khi tới cửa kinh thành, hai người gặp một hỗn thế nữ Ma Vương khác có tiếng ở kinh thành.

Biết bọn họ muốn bỏ nhà đi, còn muốn đi cùng tìm gặp người nghĩ ra món đồ chơi ván trượt chơi rất vui kia.

Cho nên không chút do dự gia nhập đội ngũ bỏ nhà, làm cho Hề Duệ và Lương Hữu Tiêu đau đầu không thôi.

Bên kia, thôn Hạ Khê.

Thời Khanh Lạc còn không biết đám người Hề Duệ bỏ nhà ra đi, muốn tới trú tạm nhà bọn họ.

Lúc này nàng còn đang ở trong viện nói chuyện với Bạch Hủ vừa mới về huyện thành.

Lần này Bạch Hủ mang về một lô mỡ cừu và một xe lông cừu.

Bạch Hủ tranh công, “Mấy thứ này, ta phải tốn không ít công phu mới kéo về được đấy.”

Tâm trạng Thời Khanh Lạc rất tốt , “Đúng vậy, vất vả cho ngươi rồi!”

Bạch Hủ: “……” Sao hắn ta cảm thấy lời cảm ơn này rất qua loa có lệ.

“Mấy thứ này ngươi tính dùng để làm gì?”

Bình thường thứ này đều là đồ bỏ đi.

Thời Khanh Lạc nhìn hắn ta chớp chớp mắt, “Đương nhiên là có công dụng rồi.”

“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.”

Trên đầu Bạch Hủ xuất hiện vạch đen, lại là đến lúc đó, mỗi lần nữ nhân này đều làm cho hắn ta tò mò.

“Nếu ngươi lại làm ra thứ gì tốt cũng đừng quên ta!”

Hắn ta đã biết, lúc trước có tên hỗn đãn nào đó ở kinh thành bao trọn sinh y ván trượt.

Thời Khanh Lạc cười cười, “Được, chờ làm ra xong, sẽ đưa cho ngươi.”

Bạch Hủ lộ ra tươi cười, “Vậy thì còn tạm được.”

Hắn ta hỏi: “Cái ván trượt và xe trượt kia, cũng cho ta một ít được không?”



Lúc trước hắn ta đi ngang qua kinh thành, phát hiện ván trượt và xe trượt bán rất chạy.

Hắn ta cho người ra giá cao đi mua một chiếc xe trượt, nhưng nhìn thấy trên thân xe khắc hai chữ “Nam Khê”, đã khẳng định là đồ mới Thời Khanh Lạc làm ra.

Sau đó lại nghe nói kinh thành mở một sòng đánh bạc mới, chơi mạt chược và đánh bài gì đó.

Hắn ta cũng đi chơi thử, lại phát hiện người đông chật ních, hoàn toàn không có chỗ trống.

Hắn ta cho người nghe ngóng, biết được người mở sòng bạc và người bán xe trượt là cùng một người, hắn ta liên tưởng đến Thời Khanh Lạc.

Hình như chỉ có nữ nhân này, mới có thể làm ra nhiều đồ vật mới lạ như vậy.

Lúc ấy hắn ta thấy hối hận, không nên rời huyện Nam Khê bỏ lỡ làm ăn lớn này.

Thời Khanh Lạc lắc đầu, “Ngươi muốn chơi, ta có thể đưa ngươi hai cái chơi chơi, còn bán thì không được.”

“Hơn nữa bên này của ta cũng không sản xuất, ta đều giao cho Lương Hữu Tiêu làm.”

Nàng không có nhiều tinh lực như vậy để mở thêm một xưởng.

Thấy vẻ mặt Bạch Hủ thất vọng, nàng nhắc nhở, “Ngươi muốn mở rộng kinh doanh là chuyện tốt, nhưng tốt hơn hết là quản lý kinh doanh vốn có cho ổn định, dang chân quá dài dễ bị trẹo chân.”

“Có một số món chỉ nên để Lương Hữu Tiêu bán ở kinh thành, sẽ không có nhiều rắc rối, nếu đổi thành Bạch gia bán, không chừng sẽ bị người nào đó nuốt chửng.”

Loại ván trượt này rất dễ dàng bị người ta bắt chước, nếu Bạch gia là người bán đầu thì đảm bảo không tới mười ngày đã có người cạnh tranh kinh doanh.

Nếu gặp phải kẻ có ý đồ xấu, không chừng còn có thể loại trừ Bạch gia..

Chuyện này chỉ mới nói tới ván trượt, nếu còn mở sòng bạc, Bạch gia tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt đẹp.

Bạch Hủ cũng không phải ngu ngốc, nghe Thời Khanh Lạc nhắc nhở, cũng nghĩ đến lợi hại trong đó.

Tuy rằng hắn ta có dượng làm tứ phẩm, nhưng so với công tử phủ Quốc công, thật đúng là so không được.

“Vậy thôi,ề sau lại có đồ gì tốt, ngươi nhớ chiếu cố cho ta nhé.”

Hắn ta bổ sung, “Mỡ cừu và lông cừu, ta tiếp tục giúp ngươi thu thập.”

Thời Khanh Lạc đang chờ chính là câu này của hắn ta, “Không thành vấn đề.”

Đuổi Bạch Hủ đi rồi, Thời Khanh Lạc cầm mỡ cừu đi làm xà phòng trước.

Rồi cầm lông cừu đi tìm Tiêu mẫu và Tiêu tiểu muội.

Cùng nhau phân loại lông cừu, se thành sợi len.

Thời Khanh Lạc nhớ lại lúc học đại học, trong ký túc xá nổi lên trò đan len làm khăn quàng cổ.

Nàng cũng bị lôi kéo đan một lần, còn tìm video trên mạng học qua.

Nhưng mà nàng chỉ biết đan khăn quàng cổ, còn chưa làm thử món nào khác.

Vì thế trước tiên nàng dạy hai người Tiêu mẫu đan khăn quàng cổ.

“Nương, tiểu muội, hai người dùng sợi len này đan thành y phục thử xem.”

Tuy rằng nàng chưa từng đan quần áo, nhưng chưa nuôi heo cũng thấy qua heo chạy, nàng đã xem qua video, nói những gì mình biết cho hai người.

“Còn có thể đan ra quần hay vớ gì đó.”

Ở phương diện này Tiêu mẫu rất khéo tay, bà ấy cười nói: “Không thành vấn đề, giao cho chúng ta đi.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.