Bạch Hủ cũng không tự đi xếp hàng, mà để Tiểu Tứ đi.
Cũng không tới khu phòng nghỉ, mà ngồi ở đây uống trà.
Ở khu phòng nghỉ, những thương nhân từ huyện thành và những tiểu thương, hưởng thụ cảm giác mát lạnh truyền đến từ bồn băng, thỉnh thoảng uống ngụm trà lạnh, cả người đều thoải mái vô cùng.
“Nương tử của Tiêu tú tài thật không tệ.”
“Nghe nói đường của họ vừa rẻ vừa ngon, tý nữa ta phải mua một chút mới được.”
“Thôn này còn bán cả đá tiêu nữa cơ, sẵn tiện ta cũng muốn kéo một xe về.”
“Kéo một xe? Ngươi đừng nghĩ tới nữa, thôn bọn họ còn cung không đủ cầu đá tiêu đâu, mỗi ngày khai thác được bao nhiêu, trời vừa sáng gần như đều đã được bán sạch.”
“Bán được thế à?”
“Lại chẳng thế, bây giờ thời tiết nóng, cần nhiều đá tiêu.”
“Với lại có rất nhiều người mua đi nơi khác bán, nghe nói còn có không ít người từ kinh thành đến mua nữa cơ.”
“Không ngờ cái thôn nhìn tồi tàn mà đồ tốt lại không ít.”
“E rằng không tàn được bao lâu.”
Người đến trước vừa lấy được hàng, liền lập tức chở đi đến huyện thành mở bán.
Giá của Thời Khanh Lạc đưa ra không mắc, một bó 10 cây nhang muỗi, giá sỉ một văn tiền.
Tiền vốn chỉ tầm nửa văn, lời được nửa văn.
Cũng định giá cho đám thương nhân, để bọn họ bán với giá từ hai đến ba văn, không được bán giá cao hơn làm loạn giá cả thị trường.
Ở huyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ta-tro-thanh-sung-the-cua-quyen-than/3627121/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.