Bạch Hủ đã ngồi đợi từ nãy giờ.
“Cuối cùng ngươi cũng về rồi.”
Nếu không phải nam nữ thụ thụ bất thân, sợ Thời Khanh Lạc bị người trong thôn đàm tiếu hắn ta đã chủ động đi tìm nàng rồi.
Thời Khanh Lạc ngồi đối diện hắn ta: “Có chuyện gì sao?”
Bạch Hủ nhìn thấy bộ dạng lười biếng của nàng, trên mặt không khỏi lộ rõ vẻ chán chường.
Nữ nhân này không quan tâm một chút nào đến việc buôn bán đường trắng sao?
Chẳng lẽ là quá tin tưởng vào chất lượng đường trắng hay do gan quá lớn mà không thèm để ý?
Tuy nhiên, hắn ta vẫn chủ động nói: "Hai tuần qua ta đã thu gom hết số đường nâu có thể mua được, số đường trắng được tạo ra đều được ta lần lượt gửi hết đến kinh thành.”
“Bên kia trả lời rằng, các thế gia danh môn đều vô cùng coi trọng số đường trắng này.”
Thời Khanh Lạc không chút rung động: “Đây là điều tất nhiên.”
Dù sao phải tháng sau lời nhuận phần trăm của nàng mới đến.
“Ngươi cứ đem giá cả nâng lên, chăm chút đóng gói cẩn thận. Đám người thế gia kia ăn loại đường trắng này không chỉ vì nó hiếm mà nó còn đại biểu cho thân phận của họ.”
Nếu không những tên quý tộc đó không thể nào đều muốn một ngày ba bữa đều ăn đường trắng đi?
Cho nên dựa vào chất lượng đường trắng và đóng gói, người mua chính là đại biểu thân phận.
Từ khi bắt đầu nàng xác định sẽ bán giá cả cao cho quý tộc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ta-tro-thanh-sung-the-cua-quyen-than/3627070/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.