🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tiểu Ngũ có chút đồng tình nhìn Tiêu Hàn Tranh, “Tiêu công tử, tức phụ của ngài và thiếu gia chúng ta có ký tên trên giấy làm chứng.”

Tiêu Hàn Tranh nhìn cậu ta, “Làm chứng gì?”

Ánh mắt đồng tình này là có ý gì?

Tiểu Ngũ nói: “Chính là nương tử của ngài dùng danh dự tiểu tam nguyên của ngài đảm bảo, nhất định có thể chữa khỏi hoa cho thiếu gia nhà ta.”

“Nếu hoa chết, ngài sẽ thay nương tử của mình bồi thường một trăm sáu mươi lượng bạc cho thiếu gia nhà ta.”

Tiểu Ngũ ho nhẹ một tiếng, “Nương của ngài cũng đã nói, để ngài đến đảm bảo.”

Tiêu Hàn Tranh: “……” Cho nên hắn bị tức phụ và nương của mình liên hợp bán đi?

Khó trách tiểu tức phụ lại cười xán lạng như vậy, vậy mà hắn còn ở chỗ này chờ thật lâu.

Hắn quay đầu nhìn về phía tiểu tức phụ và nương của mình, thấy hai người đều dùng ánh mắt vô tội nhìn hắn, lập tức hắn vừa buồn cười vừa cảm thấy bất đắc dĩ.

Vì thế nói với Tiểu Ngũ: “Tức phụ của ta có thể làm chủ, lúc trở về ngươi chuyển lời cho Bạch công tử, chuyện hoa cúc này ta sẽ đảm báo.”

Tiểu Ngũ phát hiện Tiêu công tử lại dung túng cho nữ nhân khó chơi này.

“Vậy là tốt rồi, thiếu gia chúng ta cũng nhìn vào mặt mũi của Tiêu công tử, lúc này mới tin tưởng nương tử của ngài có thể chữa bệnh cho hoa.”

Tiêu Hàn Tranh cười cười, “Vậy ta đây liền đa tạ Bạch công tử đã tín nhiệm.”

Hắn biết Bạch Hủ, người này có thiên phú đọc sách bình thường, sau khi thi đậu Tú tài thì không tiếp tục học nữa, nhưng lại có thiên phú và đầu óc trong chuyện kinh doanh.

Trong tương lai việc kinh doanh cũng sẽ phát triển đến kinh thành.

Lúc trước bọn họ ở khác học đường, cho nên không giao tiếp gì cả.

Chẳng qua nghe nói người tên Bạch Hủ này hành sự hào sảng tiêu sái, nhân phẩm cũng không tệ

Tiểu Ngũ cười nói: “Tiêu công tử khách khí rồi!”

Cậu ta lại quay đầu nhìn Thời Khanh Lạc hỏi: “Chậu hoa này phải đặt ở chỗ nào?”

Thời Khanh Lạc không thèm để ý nói: “Ngươi thích đặt chỗ nào cũng được, một lát nữa ta đến xử lý.”

Tiểu Ngũ: “……” Tùy tiện như vậy thật làm cho cậu ta sợ hãi, sao cứ cảm thấy không đáng tin chút nào vậy?

Cậu ta ngượng ngùng cười nói: “Ta có thể xem ngươi xử lý hoa được không?”

Tuy rằng hắn không phải thợ trồng hoa trong phủ, nhưng lại chuyên môn phụ trách giúp chăm sóc nhà ấm trồng hoa của thiếu gia, ít nhiều gì vẫn hiểu một chút.

Thời Khanh Lạc biết cậu ta không yên tâm, “Không thành vấn đề.”

“Vậy hiện tại chúng ta đi xử lý."

Nàng lấy công cụ mà Tiểu Ngũ mang từ Bạch gia ra.



Làm trò trước mặt Tiểu Ngũ và Tiểu Tứ, bắt đầu diệt trừ rễ cây hư thối và lá cây của hoa cúc tím.

Động tác thuần thục nước chảy mây trôi, lúc xử lý càng mang theo một loại cảm giác nghiêm túc và chuyên chú.

Vốn hai người Tiểu Ngũ còn có chút nghi ngờ thấy một màn này đều không khỏi tin tưởng vài phần.

Tiêu Hàn Tranh nhìn Thời Khanh Lạc tập trung làm việc, trên mặt xuất hiện ý cười.

Lúc nào tiểu tức phụ cũng mang đến một loại cảm giác mới lạ, muốn cho hắn đi tìm tòi nghiên cứu.

Thời Khanh Lạc xử lý tương đối cẩn thận, làm gần nửa canh giờ mới dừng tay.

“Nơi có vấn đề đã được xử lý tốt, mấy ngày kế tiếp sáng trưa chiều ta sẽ tiến hành bảo dưỡng hoa này."

Nàng lại nói: “Chẳng qua đây là bí kĩ của Lạc Hà Quan chúng ta, không thể để cho các ngươi xem được.”

Tiêu Hàn Tranh vừa nghe liền biết, tiểu tức phụ lại ném nồi cho lão đạo trưởng kia, có chút dở khóc dở cười.

Bất quá không thể không nói tiểu tức phụ rất thông minh, cái gì đều ném lên người lão đạo trưởng, c.h.ế.t vô đối chứng, cũng không ai có thể điều tra đó là thật hay giả.

Tiểu Ngũ cười nói: “Nếu là bí kỹ, vậy chúng ta sẽ không xem.”

"Vậy chúng ta đi về trước, qua mấy ngày nữa thiếu gia của ta sẽ tự mình tới xem hoa.”

Tiểu Tứ này đã giúp Thời Khanh Lạc dọn tất cả đồ đã mua vào sân.

Thời Khanh Lạc xua xua tay, “Hai vị đi thong thả.”

Hai người gật đầu, “Cáo từ!”

Chờ hai người đi rồi, Tiêu Hàn Tranh nhướng mày cười khẽ nhìn Thời Khanh Lạc: “Bán ta đi, vui vẻ như vậy?”

Thời Khanh Lạc giận liếc hắn một cái, “Đây là ta tin tưởng huynh.”

Nàng thò lại gần, cười lôi kéo tay áo của Tiêu Hàn Tranh, mang theo mấy phần ý làm nũng.

“Tiểu Hàn Hàn, ta biết huynh tốt nhất.”

Ở trước mặt hai người Tiểu Ngũ, hắn phối hợp rất là tốt, đáng giá khen ngợi.

Tiêu Hàn Tranh: “……” Hắn lại biến thành Tiểu Hàn Hàn.

Nữ nhân này thật làm cho hắn không biết nên nói gì cho phải.

Cũng không biết vì cái gì, hắn chẳng những không tức giận, trong lòng còn cảm thấy mới lạ sung sướng.một cách kỳ diệu.

Hắn cười hỏi: “Sao không gọi tướng công nữa?”

Thấy phu thê nhi nói chuyện thân thiết như vậy, Tiêu mẫu gọi Tiêu tiểu muội và Nhị Lang đi thu dọn đồ mới mua và đưa gà con vịt con ra sau hậu viện.

Để lại không gian riêng tư cho hai người.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.