🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hắn phát hiện lúc tức phụ tương đối xa cách hoặc là có người khác, mới có thể gọi hắn là tướng công.

Lúc quen thuộc thân thiết, sẽ gọi loạn lên, Tranh ca, lão Tiêu,...

Hắn đi tới hơi mỉm cười, “Lúc trước ta cũng hiểu được tính cách của người nhà cũ cho nên mới quyết định phân gia hoàn toàn.”

Sau khi phân gia đoạn tuyệt quan hệ, mặc kệ tương lai hắn đi đến vị trí gì, đều không có quan hệ gì với người nhà cũ cả.

Hắn nhắc nhở, “Chẳng qua chúng ta còn phải chuẩn bị sẵn sàng, Vương thị và Ngô thị thất bại trở về, lần sau vị nãi nãi kia của ta sẽ tự thân xuất mã.”

“Dù sao thì bà ta vẫn là trưởng bối, không thể dùng cách đối phó hai người Vương thị để đối phó bà ta được.”

Trừ phi Tiêu gia bọn họ không cần thanh danh, hắn không tiếp tục thi khoa cử, nếu không tuyệt đối không thể động thủ.

Hoàng đế lấy hiếu trị thiên hạ, tuy rằng phân gia đoạn tuyệt quan hệ, hắn và nhà cũ là hai nhà, có thể không hiếu thuận với đối phương, nhưng lại không thể đánh chửi.

Thời Khanh Lạc lộ ra vẻ ta hiểu gật gật đầu, “Đã hiểu, lại nói ta không đánh người già.”

“Huynh yên tâm, thật ra ta đã có cách đối phó với nãi nãi của huynh, còn có người của nhà cũ.”

Nàng tự tin nói: “Đảm bảo bọn họ trở nên dễ bảo.”

Tiêu Hàn Tranh có chút tò mò hỏi: “Nàng muốn làm thế nào?”

Thời Khanh Lạc chớp chớp mắt, “Trước tiên không nói cho huynh biết, chờ sau khi nãi nãi cực phẩm của huynh đến, huynh đứng xem là được rồi.”

Tiêu Hàn Tranh bật cười: “Được, ta đây chờ xem.”

Hắn lại nói: “Ta suy đoán, ngày mai nàng và nương đi lên trấn trên bốc thuốc, tống thầy thuốc kia vào nhà lao, vị nãi nãi kia của ta sẽ đến thôi.”

Thời Khanh Lạc nhìn hắn hỏi: “Ý là lão thái thái kia biết thầy thuốc đó hãm hại huynh?”

Tiêu Hàn Tranh lắc đầu, “Không, nữ nhân kia sẽ không để cho nhà cũ biết.”

Loại nhược điểm này, nữ nhân thông minh kia, sao có thể đưa vào tay đám cực phẩm nhà cũ được chứ.

“Nhưng mà lúc trước nữ nhân kia có để lại cho lão thái thái một nha hoàn hầu hạ, đoán chừng nha hoàn kia sẽ xúi giục bà ta đến xem tình huống của ta.”

Đời trước hắn cửa nát nhà tan, nữ nhân kia là chủ mưu phía sau màn, còn nha hoàn kia chính là chuyên môn phụ trách xúi giục cực phẩm nhà cũ làm chuyện xấu.

Trong nháy mắt Thời Khanh Lạc đã hiểu, "Hiểu rồi, nha hoàn kia cũng bị hư đến chảy mủ.”



“Yên tâm, giao cho ta là được rồi.”

Sống hai đời, Tiêu Hàn Tranh, chưa bao giờ nghe người ta nói “Giao cho ta đi”, cũng không ai chủ động muốn che chở hắn như vậy.

Loại thể nghiệm này thật mới lạ, hắn cười nói: “Được.”

“Ta sẽ đứng sau hậu thuẫn, nàng muốn làm gì thì làm.” Hắn lại nói.

Lúc đầu hắn chuẩn bị ra tay giải quyết lão thái thái, chẳng qua nếu tiểu tức phụ muốn che chở cho hắn, hắn cứ để cho nàng che chở đi.

Hắn lại nói với Thời Khanh Lạc: “Ta đã giúp nàng đun nước tắm xong rồi, nàng nhanh đi tắm đi.”

Hắn phát hiện sau khi tiểu tức phụ làm việc xong rất thích tắm rửa.

Thân thể hắn suy yếu, không có cách nào giúp đỡ làm đậu hủ, nhưng giúp đỡ nấu chút nước vẫn có thể.

Thời Khanh Lạc phát hiện Tiêu Hàn Tranh thật sự không tồi, rất ít nam tử cổ đại giúp đỡ nấu nước tắm cho tức phụ của mình, càng đừng nói hắn còn là người đọc sách.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, vị tứ thúc kia của nàng cũng chỉ là một đồng sinh, nhưng nếu bị bảo đi vào phòng bếp thì sẽ nói làm nhục văn nhã, là chuyện nam nhân không nên làm.

Càng đừng nói đến chuyện giúp tức phụ nấu nước tắm rửa.

Nàng đứng dậy đi đến trước mặt Tiêu Hàn Tranh, vỗ bờ vai của hắn, “Lão Tiêu, huynh thực sự không tồi, ta xem trọng huynh.”

Vì thế nàng liền đi tắm trước, Tiêu Hàn Tranh nhìn bóng dáng của nàng, trong mắt tràn đầy ý cười.

Thời Khanh Lạc tắm rửa xong, Tiêu tiểu muội cũng nấu xong cơm.

Xào đậu hủ, bánh bột bắp rau dại và một bát canh trứng, bữa ăn rất đơn giản.

Thời Khanh Lạc ăn không có mùi vị, Tiêu Hàn Tranh cũng thực yên lặng, ba người Tiêu mẫu lại ăn rất vui vẻ.

Thời Khanh Lạc nhìn Tiêu tiểu muội hỏi: “Trước kia mọi người ở nhà cũ, có thể ăn no không?”

Tiêu tiểu muội trả lời: “Không thể, muội và nương làm nhiều việc nhất, nhưng lúc chia đồ ăn lại được ít nhất”

“Ca ca đọc sách ở huyện thành về nhà, khi đó bọn muội có thể miễn cưỡng ăn no.”

Hiện tại những ngày sống như thế này là chuyện bọn họ không dám nghĩ đến, “Trước kia chỉ cần ăn bánh bột ngô rau dại no là bọn muội đã rất thỏa mãn rồi.”

Nhị Lang cũng gật đầu, “Đúng vậy, lúc đại ca không có ở nhà, từ trước đến giờ bọn đệ đều chưa từng ăn được thịt cá, càng không thể ăn no.”

Lúc đại ca ở nhà sẽ làm lơ sắc mặt khó coi của những người khác, chủ động gắp thức ăn cho bọn họ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.