Tức phụ của Tiêu lão đại Vương thị và tức phụ của Tiêu lão tam Ngô thị, liếc nhìn nhau một cái, bước nhanh vào sân. 
 Lại nghe được có người hỏi, “Tức phụ Đại lang, đậu hủ này của các ngươi có bán ra ngoài không?” 
 Thời Khanh Lạc cười nói: “Chúng ta cũng muốn làm đi bán, nhưng trong nhà ít người không làm nổi công việc này.” 
 “Cho nên nếu mọi người có suy nghĩ này, có thể mua từ nhà của chúng ta, lại chọn đi trấn trên hoặc đến nơi khác bán.” 
 “Chỉ cần một lần có thể ở nhà ta mua đủ ba cân đậu hủ trở lên, như vậy tám lạng đậu nành là có thể đổi được một cân, hoặc là bốn văn tiền một cân.” 
 “Bất quá vượt qua ba cân, chỉ có thể dùng đậu nành đổi hoặc là dùng tiền mua, không thể dùng đồ khác đổi.” 
 “Mọi người lấy ở chỗ nhà ta có thể đi ra ngoài bán năm văn hoặc là sáu văn một cân, nhưng không thể cao hơn cái giá này.” 
 “Nếu không về sau nếu ta nghe được có người cố ý bán giá cao, vậy ta sẽ không bán đậu hủ cho người đó nữa.” 
 Thời Khanh Lạc chuẩn bị phát triển lâu dài việc kinh doanh đậu hủ, cho nên không thể để cho giá của đậu hủ bị d.a.o động quá lớn được. 
 Sở dĩ không quyết định một giá tiền, cũng là vì suy nghĩ đến một ít nhân tố. 
Ví dụ như lấy đi bán ở trấn trên hoặc là chọn đi nơi xa, phí tổn thời gian và thể lực cộng vào, cho nên một cân giao 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ta-tro-thanh-sung-the-cua-quyen-than/3627004/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.