Chương trước
Chương sau
Khi còn đứng đợi Nhật Nhật ở bên ngoài, cậu hồi hộp đến mức hai chân run run lên.

Gia đình anh ấy như thể nào nhỉ, có phải hung dữ như mấy gia đình thượng lưu trong truyện không, dù gì nhà anh ấy cũng là gia đình danh gia vọng tộc mà. Lỡ như họ không chấp nhận cậu, rồi sẽ ngăn cấm cậu và Nhật Nhật yêu nhau, rồi sau đó sẽ là 7749 màn drama chia cách tình yêu giống như trong truyện không? I

Overthinking đến thể là cùng!

Nhưng khi Nhật Nhật nắm lấy tay cậu dẫn cậu bước vào nhà, thì bao nhiêu lo sợ trong cậu tan biến hết.

Có anh ấy ở đây, sẽ không sao đâu!

Nhưng khác với tưởng tượng của cậu, gia đình của Nhật Nhật rất tốt.

Khi cậu bước vào nhà, mẹ Xạ đã nhanh chóng chạy lại ngắm nghía cậu, nở nụ cười hiền hậu :

" Đến rồi hả, nhanh nhanh vào đây với bác! Đứa trẻ này sao lại gầy như vậy, có phải Nhật Nguyên đối xử tệ bạc với con không? Cứ nói với bác, bác sẽ xử tội nó! "

Uyên Dương vội vàng lắc đầu :

"Dạ không đâu ạ! Con gầy là do cơ địa ấy ạ, ăn bao nhiêu cũng không tăng lên kí nào!" 2)

Mẹ Xạ phì cười, đứa trẻ này cũng thật thà quá đi!

" Nào mau mau vào đây, gặp mọi người!"

Mẹ Xạ nhanh chóng dẫn cậu ngồi xuống ghế.

Cậu ngồi xuống, đối diện với tất cả mọi người, cậu có chút lo lắng, hai tay đan chặt vào nhau, mồ hôi bắt đầu tuôn

ra.

Nhận thấy tâm trạng của cậu, Xạ Nhật Nguyên nhanh chóng nắm lấy tay cậu trấn an.

Một màn này được cả nhà trông thấy. Họ nhìn nhau cười cười, không ai nói gì nhưng tất cả đều hiểu ý nhau, năm nay thực sự sẽ được ăn cỗ cưới rồi!

" Con bao nhiêu tuổi rồi?" Ông nội Xạ lên tiếng.

" Dạ con 28 tuổi ạ! "



" Tốt tốt! Độ tuổi này kết hôn là vừa đẹp đấy. Đừng để như thằng cháu ông, già hết đát rồi nên chả ai thèm cho rước kìa!

"Ơ ông nội! " Xạ Nhật Nguyên bất mãn lên tiếng.

Uyên Dương bật cười.

Ông nội Xạ nói chuyện cũng hài quá đi!

Nhận thấy mọi người đang nhìn, cậu nhanh chóng bịt miệng lại. Lỡ mọi người bảo mình vô duyền thì sao!

Nhưng không như cậu nghĩ, ông Xạ nở nụ cười hiền hậu :

" Đấy phải vui vẻ như này ông mới thích, chứ cứ suốt ngày mặt trù ụ như thằng Nhật Nguyên thì... chán lắm!

"Ơ!"

" Bộ ông nói không đúng sao mà ơ?"

" Dạ không ạ! " Xạ Nhật Nguyên không cam tâm lên tiếng.

Ông nội hay thiệt, người ta là đưa cháu dâu tương về cho ông mà ông cứ nói xấu cháu ông thế!

Nghe cuộc trò chuyện của hai ông cháu Xạ, Uyên Dương thấy thoải mái hơn nhiều.

Cuộc trò chuyện diễn ra vui vẻ. Uyên Dương cậu nghĩ hồm nay suôn sẻ rồi nhưng mà một chuyện không ngờ đã xảy ra.

Bụng cậu đột nhiên kêu lên ọt ọt.

Ở thì cả ngày nay cậu mới ăn mỗi bát mì vào buổi sáng thôi nên bây giờ đói là chuyện bình thường. Cơ mà sao bụng lại kêu lên vào lúc này, đã thế còn kêu rõ to nữa.

Thật sự bây giờ Uyên Dương chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống!

Nhưng mà Uyên Dương đừng lo, bởi cậu đã có một anh người yêu siêu cấp tinh tế ở đây rồi!

Xạ Nhật Nguyên nhanh chóng lên tiếng :

" Con đói đến nỗi bụng kêu lên rồn rột rồi. Hay là chúng ta đi ăn cơm thôi!"



" Ừ đi thôi, cũng muộn rồi còn gì! "

Uyên Dương thở phào quay sang nhìn Nhật Nhật. Anh ấy làm cái bộ mặt y hệt mấy chú cún ngoan chờ được chủ khen ý.



Va phải con đĩ tình yêu thì hình tượng tổng tài tổng ơ gì đó cũng bay hết đi thôi à!

Uyên Dương nhìn cái bộ mặt này thì phì cười, đưa tay xoa đầu Nhật Nhật.

Bây giờ mới biết là tóc của ảnh vừa mềm vừa mượt nha!

" Mau vào đi ăn thôi muộn rồi hai anh ơi!"

Xạ Minh Yến đột nhiên chen vào giữa hai người nhắc nhở làm cả hai giật nảy mình, nhanh chóng đứng dậy đi vào phòng ăn.

Khi vào phòng ăn thì cậu trợn tròn mắt bất ngờ. Nếu tính gia đình Nhật Nhật thêm cả cậu nữa có 6 người chứ mấy mà sao người hầu chuẩn bị nguyên một bàn đồ ăn thịnh soạn thế này. Rồi sao ăn hết?

Trịnh Uyên Dương và Địch Mộng Y đã xin phép đi về từ trước và giờ đang hẹn hò nơi vỉa hè rồi. Đừng đùa, đồ ăn vỉa hè hơi bị ngon ấy nhé!

Uyên Dương ngồi xuống bàn, khép nép. Cậu không dám động đũa mà đợi mọi người ăn mới bắt đầu ăn.

Khác với tưởng tượng của cậu, Xạ gia không để ý mấy cái lễ nghi bàn ăn gì mà đợi người lớn nhất ăn trước rồi mới động đũa, mà ai ngồi vào bàn cũng cầm đũa lên ăn ngay.

Gia đình họ trọng sự thoải mái hơn là mấy cái lễ nghi bàn ăn gì đó.

Uyên Dương chỉ dám gắp mấy món gần mình, ăn nhẹ nhàng hết sức, cậu muốn để lại ấn tượng tốt một chút cứu vãn lại mấy cái xấu hồ nãy giờ.

Cái người vừa kêu là đói đến bụng kêu rột rột là Xạ Nhật Nguyên bây giờ lại chưa ăn, mà tay đang chăm chỉ bóc tôm, gỡ xương cá cho người yêu anh ta ăn. Xạ Minh Yến để ý thấy cậu gắp ít, sợ cậu ngại nên không dám ăn nên nhiệt tình gắp lấy gắp để đồ ăn vào bát cho cậu.

Chả mấy chốc bát của cậu đã đầy ắp đồ ăn.

Hai anh em nhà này, nhiệt tình như nhau.

Ba người lớn trong nhà nhìn cảnh mấy đứa trẻ hòa thuận thế này cũng vui lây. Sau này Uyên Dương mà về đây thì nhà lại càng thêm vui rồi!

Bữa cơm diễn ra trong êm đềm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.