Trịnh Uyên Dương tâm trạng phức tạp, thay đổi 180° chỉ trong vài giây liên tiếp.
Đang vui vẻ sau khi nhận được tin nhắn của anh Dương nói rằng đã đi phỏng vấn xong, chờ kết quả nữa thôi à.
Vậy là cuộc hôn nhân giữa cậu và Xạ Nhật Nguyên sẽ có thể yên bình mà kết thúc rồi.
Đang mỉm cười tủm tỉm thì nụ cười tắt cái phụt, đấy là khi ánh mắt cậu lướt thấy bóng hình quen thuộc trong căng tin.
Cũng đã dần trở nên xa cách vì từ lúc cậu tỉnh lại sau giấc ngủ dài kia thì cậu và người ấy đã không còn nói chuyện như trước.
Hai người lần đầu gặp nhau như thế nào nhỉ?
Đấy là một ngày không nắng, trời hơi âm u. Trịnh Uyên Dương đi một mình trên hành lang trường. Giữa bao nhiêu người đang trò chuyện với nhau thì chỉ có mình cậu là cô đơn lẻ bóng. Cũng phải thôi, tính cậu hơi khó gần nên dù đã học ở trường đã lâu cũng chả có ai chơi với cậu. Bọn họ đều ái ngại khi nói chuyện với cậu.
Cậu đi ra sau trường, đến chỗ cái cây quen thuộc cậu hay ra hóng gió. Tầm khoảng nửa tiếng nữa cậu mới có tiết nên hôm nay có nhiều thời gian hóng gió hơn rồi.
Trịnh Uyên Dương đang đi thì khựng lại.
Bình thường nơi này chả có ai lui đến. Hôm nay lại có một chàng trai đang ở đó.
Chàng trai ngồi xổm xuống, gục mặt.
Hình như cậu ấy khóc!
Lúc này Trịnh Uyên Dương thấy hơi phiền vì cái chỗ hóng gió quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ta-cung-trum-phan-dien-he-/3586561/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.