Nỗi Niềm Mong Nhớ.
Tô Đường tỉnh lại trong cơn đau đầu như búa bổ, mở mắt ra, nàng nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Vương Huyên.
“Lão đại, cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi!”
“Chúng ta, đây là đâu?” Tô Đường mơ hồ, không xác định được phương hướng.
“Chúng ta đã xuyên không về rồi. Hiện tại đang ở Mai huyện, gần nơi chúng ta gặp t.a.i n.ạ.n xe hơi lúc trước.”
“A? Lý Thụy đâu?” Tô Đường điều đầu tiên nghĩ đến là Lý Thụy.
Vương Huyên cười ngượng nghịu: “Ở đây không có Lý Thụy. Lão đại, chúng ta đã trở về rồi, cuối cùng cũng quay lại cuộc sống bình thường, nàng nên vui mừng mới phải!”
Tô Đường nhìn quanh, núi xanh nước biếc, nhưng dưới chân núi, những dãy nhà cao tầng, mạng lưới điện chằng chịt, tất cả đều đang nói cho nàng biết, đây là thế giới hiện đại.
Nàng và Lý Thụy đã cách nhau rất nhiều thế kỷ. Nàng, phải đối mặt với cuộc sống trước mắt. Phải rồi, đã về rồi, mau về thăm Cha nương thôi! Lâu như vậy không xuất hiện, Cha nương nàng thế nào rồi? “Chúng ta về bằng cách nào đây? Mai huyện cách tỉnh thành cũng vài trăm kilômét.” Tô Đường nhìn Vương Huyên, rồi cúi đầu nhìn mình, cả hai đều đang mặc cổ trang, không biết người ta có lầm tưởng là đang đóng phim cổ trang không? Quan trọng là không có điện thoại di động, cũng không có tiền.
“Chúng ta xuống núi trước, rồi gọi taxi, tiền xe cứ để trả sau. Để không làm người khác sợ hãi, cứ nói là chúng ta đang đóng phim và bị lạc mất bạn bè.” Đầu óc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ta-cai-nam-lam-giau-noi-kinh-thanh/4903445/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.