Tô Đường vừa lật người qua tường, khi chạm đất thì va phải một tảng đá.
Đầu gối nàng đau nhói, nhưng vì sợ bị phát hiện, nàng cố hết sức bịt miệng lại.
Dưới ánh trăng, nàng thấy đây là hậu hoa viên của một phủ đệ thâm nghiêm, hiện tại, việc duy nhất nàng có thể làm là tìm một nơi ẩn náu, cố gắng cầm cự đến sáng. Nàng kéo lê một bên chân bị thương, từ từ di chuyển đến một đình nghỉ mát. Quanh đình có ghế dài, nàng ngồi nghỉ một lát, thực sự không chịu nổi, nàng liền nằm xuống.
Nghĩ đến hậu viện cửa tiệm bị cháy rụi, Liên Nhi trốn ở nơi đó liệu có an toàn không, cùng với lưỡi đao sáng quắc của đám hắc y nhân, nàng nghĩ đến mà sợ hãi.
Chắc hẳn là do ban ngày ra tay cứu người đã đắc tội với đám lâu la của Lương Tướng phủ, nên đêm chúng đến báo thù? Quả thật mất hết nhân tính. G.i.ế.c người phóng hỏa, không chuyện ác nào không làm.
Nhưng, sáng mai đi báo quan, nàng lại không có bất kỳ chứng cứ nào, không khéo bản thân lại bị những kẻ quan quan tương hộ đ.á.n.h ngược lại.
Xem ra, ngày mai cũng không thể mạo hiểm đi báo quan.
Vừa sợ hãi vừa lo lắng, Tô Đường không kìm được lặng lẽ khóc trong bóng tối.
Mùa hè trời sáng khá sớm. Chẳng mấy chốc bầu trời bắt đầu hừng đông. Tô Đường mệt mỏi ngồi dậy.
Một đêm không ngủ, nàng giờ chỉ mong rời khỏi nơi này, nhanh chóng đi tìm Liên Nhi. Nàng nên nói với chủ nhân nơi đây thế nào đây? Sẽ không bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ta-cai-nam-lam-giau-noi-kinh-thanh/4897743/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.