Ngươi Bất Nhân Ta Bất Nghĩa.
Tối đến, Tô Đường về nhà, vừa vặn gặp Bạch Thiếu Khanh đến thăm.
“Bạch đại ca, muộn thế này sao huynh lại đến?”
“Chẳng phải là lo lắng cho hai đệ sao? Ta đã để lại địa chỉ mà không thấy hai đệ tìm đến.” Bạch Thiếu Khanh lại mang đến cho hai người một ít hoa quả và điểm tâm.
Hạt Dẻ Nhỏ
Tô Đường cười khổ: “Liên Sinh phải trông cửa hàng, ta mỗi ngày đều đến Linh Lung Các làm việc, căn bản không có thời gian nhàn rỗi.”
Bạch Thiếu Khanh khó hiểu hỏi: “Tiểu Ngũ, đệ rõ ràng là cao thủ kinh doanh, chưởng quỹ tốt không làm, vì sao lại phải hạ mình đến Linh Lung Các?”
“Chẳng phải vì Linh Lung Các làm ăn quá phát đạt sao! Ta muốn đến đó thăm dò một chút thông tin về nguồn hàng, và cả đạo kinh doanh của họ nữa.” Tô Đường không giấu giếm Bạch Thiếu Khanh.
“Vậy đệ đã thăm dò được chưa?”
“Haiz! Chuyện kể ra rất dài. Nguồn hàng quý hiếm bên đó vô cùng bí mật, chỉ biết được vài nhà cung cấp khá bình thường. Nhưng cho dù là nhà cung cấp bình thường, cũng không phải là loại hàng mà cửa hàng thông thường có thể kinh doanh. Ta đã nghĩ kỹ rồi, ở lại nữa cũng không có ý nghĩa gì. Ta chuẩn bị xin nghỉ việc rồi hồi lại.” Tô Đường nghĩ đến mọi chuyện xảy ra ban ngày hôm nay, lại càng muốn rời đi hơn.
“Muốn rời đi thì rời đi thôi, đệ và Liên Sinh tự mình mở cửa hàng, nếu ta có thời gian, hoặc có chỗ nào có thể giúp được, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ta-cai-nam-lam-giau-noi-kinh-thanh/4897715/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.