Tuy thời tiết mấy năm nay không khắc nghiệt như những năm trước nhưng vào vẫn đông vẫn vô cùng rét lạnh, Hữu Hiền vương lại không dám đi về phía nam khiêu khích tiêu cục Trấn Viễn, chỉ có thể trốn ở thảo nguyên rộng lớn. Mỗi mùa đông đều có khá nhiều người dân du mục chết rét.
Hơn nữa Hữu Hiền vương còn dung túng thuộc hạ mình bóc lột, cuộc sống của dân du mục ngày càng trở nên khó khăn, thế là mấy năm nay liên tục có dân du mục chạy trốn, nhiều người trong số họ đã chạy đến thành Du Quan, đến cạy nhờ liên minh các bộ lạc nhỏ.
Tuy thành Du Quan bây giờ không được thịnh vượng như Đông Hải nhưng đã trồng khoai tây được mấy năm, từ lâu đã không còn lo cái ăn nữa, cũng không cần phải nhờ vào dê bò để sinh sống nữa, chăn nuôi cũng được khôi phục và phát triển. Ngoài thành đều có đồng cỏ, có thể nhìn thấy những đàn trâu và bò bất cứ lúc nào.
Dưới sự kêu gọi của Công chúa Lộ Khiết, những người dân du mục đã chọn nửa chăn nuôi nửa trồng trọt. Qua mấy năm xây dựng, ngoài thành Du Quan đã có một số lượng lớn nhà cửa, hầu hết những người chăn nuôi đều có sân riêng và không giống như lúc mới đến mấy chục con người phải chen trong một cái nhà.
Bên ngoài thành Du Quan có mỏ than, tới mùa đông sau trận tuyết rơi đầu tiên sẽ bắt đầu sưởi ấm tập thể, chi phí sưởi ấm cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3480854/chuong-4146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.