Bây giờ có loa phát thanh rồi, thế nên viện Khu Mật yêu cầu Tây Xuyên giảm bớt số lượng đài đọc báo xuống còn bốn đài, ba người đưa thư rảnh rỗi có thể phụ trách dịch vụ chuyển phát đang càng ngày càng bận rộn.
Trừ việc này ra, viện Khu Mật còn nói, bởi vì số lượng loa phát thanh và bình ắc-quy sản xuất được có hạn, chỉ có thể trang bị cho thành Tây Xuyên bốn cái, còn phải dùng chung với những ngành khác.
Người đưa thư phải đọc báo mỗi ngày, thế nên loa phát thanh giao cho người đưa thư giữ và bảo vệ, nhưng nếu như gặp phải dịp đội Chung Minh cần mở đại hội, hoặc khi đoàn ca múa cần biểu diễn thì phải giao loa phát thanh cho bọn họ sử dụng.
Khánh Hâm Nghiêu lăn lộn ở chốn quan trường đã nửa đời người, lập tức hiểu ý người đưa thư ngoài mặt là đang xin phép anh ta, thực ra là sợ anh ta cướp loa phát thanh.
Thật ra thì người đưa thư đang lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, có thể trong mắt người đưa thư thì loa phát thanh là thứ vô cùng trân quý, nhưng trong mắt Khánh Hâm Nghiêu thì nó chẳng là gì.
Viện Khu Mật có thể gửi cho người đưa thư bốn chiếc loa phát thanh, chứng tỏ loa phát thanh cũng không phải là vật hiếm hoi đặc biệt gì, nếu như Khánh Hâm Nghiêu viết thư đòi, chắc chắn Kim Phi sẽ gửi tới cho anh ta một cái, sao có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3480852/chuong-4144.html