Cũng bắt đầu từ ngày đó, làng Tây Hà bước vào kỷ nguyên của hai phương thức sản xuất điện: thủy điện và nhiệt điện. Khi lượng mưa dồi dào thì thủy điện là nguồn phát điện chính, khi lượng mưa không đủ thì nhiệt điện là phương thức phát điện chính.
Việc cung cấp đủ điện đã thúc đẩy hơn nữa sự phát triển của ngành điện. Dưới sự hướng dẫn của Kim Phi, một số học trò mà y thu nhận lúc đầu cũng có thể độc lập hoàn thành rất nhiều công trình liên quan đến điện.
Vào tháng ba năm Tân Nguyên thứ tư, tàu số hiệu Thái Bình tới châu Mỹ lần thứ hai đã trở về. Lần này họ đi đến nhiều nơi hơn, thu thập nhiều hạt giống hơn và cuối cùng cũng tìm được cây canh-ki-na mà Ngụy Vô Nhai hằng mong ước.
Nhưng lần này không cần dùng khoai tây bọn họ mang về làm giống nữa, bởi một số lượng lớn khoai tây và ngô thu hoạch ở quận Tế Thuỷ năm ngoái đã được dùng làm giống cho vụ mùa tiếp theo.
Mùa hè năm đó, lúa nước L, khoai tây và ngô trồng ở bình nguyên Xuyên Thục và ven sông Hoàng Hà đều bội thu. Diện tích trồng cây bông vải cũng được mở rộng hơn nữa. Không chỉ lượng dự trữ lương thực ở Xuyên Thục tăng tới mức cao nhất trong lịch sử mà mười bảy thành trì đã chiếm được ở Trung Nguyên cũng không còn phải lo lắng về vấn đề lương thực.
Sau gần một năm tuyên truyền, người dân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3479238/chuong-4120.html