🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Tiên sinh, ta sai rồi, xin ngài đừng đánh ta!"





"Tiên sinh, ta không phải con người, xin hãy thả ta đi!"



Ngụy Lão Tam chống tay, đập đầu xuống đất, trên sàn gạch xanh chẳng mấy chốc đã xuất hiện một vết máu.



Kim Phi cuối cùng cũng hiểu tại sao Thiết Chuỳ ban nãy định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.



Ngụy Lão Tam đã trở nên như thế này, vừa rồi suýt nữa y cũng không nhận ra ông ta.





Y vẫy tay ra hiệu cho cận vệ kéo Ngụy Lão Tam đi, sau đó quay lại nhìn Lý Địch: “Các ngươi đã dùng hình với ông ta à?”



"Không phải, lúc bọn ta bắt được ông ta đã như vậy", Lý Địch lắc đầu nói: "Là bộ lạc Thương Ưng khiến ông ta thành ra như vậy".



"Vì sao bộ lạc Thương Ưng lại làm như vậy với ông ta?" Quan Hạ Nhi hỏi.







"Ban đầu ông ta được Phùng tiên sinh đưa tới Thổ Phiên, sau đó ông ta và Phùng tiên sinh đầu hàng Gada. Gada rất tốt với họ. Nhưng sau này Gada chết, ông ta rơi vào tay bộ lạc Thương Ưng. Thủ lĩnh của bộ lạc này là một kẻ điên, không đối xử tốt với ông ta như Gada".



Lý Địch trả lời: "Hai chân của ông ta đã bị thủ lĩnh bộ lạc Thương Ưng chặt đứt khi cố gắng trốn thoát".



"Bộ lạc Thương Ưng đối xử với ông ta như vậy, tại sao ông ta còn giúp bọn chúng chế tạo khinh khí cầu?" Quan Hạ Nhi hỏi.



"Vậy nàng nghĩ tại sao hai tai và lỗ mũi của ông ta không còn nữa?" Kim Phi lắc đầu: "Ông ta dám làm trái lời bọn chúng chắc?"



Trước đây y đã từng nghe nói thủ lĩnh bộ lạc Thương Ưng là một kẻ điên, bây giờ Kim Phi cuối cùng cũng hiểu tại sao.



Chỉ cần nhìn cách hắn hành hạ Ngụy Lão Tam cũng đủ biết kẻ này nhất định là kẻ biến thái, nếu một kẻ như vậy trở thành người đứng đầu cao nguyên thì sẽ là tai họa cho toàn bộ cao nguyên.



“Thật sự không biết lúc đầu ông ta đã nghĩ gì mà đi phản bội làng Tây Hà nữa?” Ngụy Vô Nhai nhìn Ngụy Lão Tam bị kéo đi, lắc đầu thở dài.



Nguỵ Lão Tam là một trong những người đầu tiên đi theo Kim Phi. Nhiều người đi cùng y ban đầu giờ đã trở thành quan chức cấp cao của chính quyền Xuyên Thục. Đợi đến khi Kim Phi chinh phục được Trung Nguyên và Giang Nam trong tương lai, họ có thể coi là những công thần khai quốc.



Dù kẻ xúi giục Ngụy Lão Tam có hứa hẹn cho ông ta thứ gì thì cũng chẳng đáng kể gì so với những thứ mà lẽ ra ông ta có thể đạt được.



Huống chi trước khi bị phản bội, tiền lương Kim Phi trả cho ông ta không hề thấp. Bởi vì làm khinh khí cầu cần phải bảo mật nên lương của Ngụy Lão Tam cao hơn Mãn Thương, chỉ thấp hơn Trương Lương và Lưu Thiết một bậc.



Khi đó Ngụy Lão Tam có mấy thê thiếp, cuộc sống rất sung túc.



Tuy rằng Kim Phi không có địa vị như bây giờ vào thời điểm đó, nhưng bất cứ ai có chút đầu óc cũng có thể nhận ra rằng Kim Phi tương lai sẽ trở thành một người vĩ đại, nếu đi theo y chắc chắn sẽ có tương lai tươi sáng.



Bất kể lợi ích ngắn hạn hay kế hoạch dài hạn, đi theo Kim Phi là lựa chọn tốt nhất, nhưng Nguỵ Lão Tam vẫn phản bội y.



Ngụy Vô Nhai thật sự không hiểu tại sao.



"Nếu biết trước sẽ có ngày này, tại sao khi đó lại làm như vậy!" Thiết Thế Hâm cũng thở dài.



Đời người có rất nhiều lựa chọn, nhưng đáng tiếc Ngụy Lão Tam đã lựa chọn sai.



"Tiên sinh, lát nữa là giao ca. Chúng ta có nên đưa Ngụy Lão Tam đến căn phòng tối nhỏ ở sau núi hay không?" Thiết Chuỳ đi tới xin chỉ thị.



Nếu là tù nhân bình thường, Thiết Chuỳ có thể tự mình xử lý, nhưng Ngụy Lão Tam là người đặc biệt cho nên Thiết Chuỳ không biết phải làm thế nào.



Kim Phi ban đầu định trừng phạt Nguỵ Lão Tam thật nặng để cảnh cáo những kẻ phản bội khác, nhưng ông ta lúc này dường như thần trí đang bị rối loạn. Điều đó khiến y đột nhiên cảm thấy việc chú ý quá nhiều đến ông ta cũng thật vô nghĩa.



Y xua tay nói: "Hãy giao việc đó cho Giám Sát Ti và tiến hành xét xử theo thủ tục thông thường".



“Vâng!” Thiết Chuỳ khẽ gật đầu.



"Bọn ta cũng không làm phiền nữa, tiên sinh hãy nghỉ ngơi sớm đi!"



Thiết Thế Hâm và Nguỵ Vô Nhai cũng chắp tay cáo từ.



Kim Phi gật đầu, tiễn hai người đi ra ngoài. Khi họ ra tới cửa, liếc nhìn thấy hai bóng người đang đứng trong bóng tối của con hẻm.



Ngoài cửa có cận vệ canh giữ, hai người này không bị cận vệ đuổi đi, chứng tỏ bọn họ là người quen. Nhưng lúc này trời đã tối, Kim Phi không nhìn rõ là ai, liền hỏi: “Ai ở đó vậy? "



“Thưa tiên sinh, là Myda phu nhân và Atcap”, một cận vệ trả lời.



"Bọn họ ở đây bao lâu rồi?" Kim Phi hỏi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.