Khi họ đến trước cửa nhà Quan Tam gia, đèn trong phòng ông ấy quả thực đã tắt, hiển nhiên là đã đi ngủ.
Quan Tam gia ngày càng lớn tuổi, khó tránh khỏi thường xuyên cảm thấy không khoẻ. Ông ấy cũng đến phòng y tế thường xuyên hơn, dần dà ngày càng thân thiết với Ngụy Vô Nhai.
Kim Phi đang định gọi cửa, Ngụy Vô Nhai đã hét toáng lên: "Quan Tam huynh đệ, mở cửa!"
Một lúc sau, đèn trong phòng bật lên, Quan Tam gia mặc quần áo ra mở cửa. Ông ấy đi về phía cổng, hỏi: "Nguỵ tiên sinh, sao ông lại đến đây vào giờ này?"
Khi mở cổng, nhìn thấy Kim Phi cũng tới, Quan Tam gia càng thêm lo lắng: "Sao tiên sinh cũng ở đây? Có chuyện gì xảy ra à?"
"Có chuyện muốn tới phiền Quan Tam gia giúp đỡ", Kim Phi gật đầu.
"Có chuyện gì vậy? Tiên sinh, xin hãy nói cho ta biết. Chỉ cần ta có thể xử lý được, ta nhất định sẽ giải quyết giúp tiên sinh!" Quan Tam gia nhanh chóng hứa hẹn.
“Có việc gì thì đứng ở cửa nói cũng không tiện phải không?” Ngụy Vô Nhai trợn mắt nhìn Quan Tam gia.
Lúc này Quan Tam gia mới ý thức được mình đang làm gì, nhanh chóng tránh đường: “Nhìn xem, ta bối rối quá, mải nói chuyện mà quên cả mời khách quý vào nhà. Mời vào!"
Ba trong số bốn người con trai của Quan Tam gia hiện đang làm nhân viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3471606/chuong-4071.html