Từ trước tới nay Trung Nguyên luôn sản xuất lương thực, trước đây người dân khó khăn, là vì địa chủ thân hào và quyền quý địa phương quá tham lam, vơ vét lương thực trong tay người dân.
Chúng chỉ giao một phần nhỏ của những lương thực này cho triều đình, số còn lại đều rơi vào tay mình.
Người dân đói sắp chết, nhưng địa chủ thân hào thậm chí thổ phỉ, trong tay đều tích lũy được lượng lương thực lớn.
Trương Lương và Khánh Hoài đều cần Xuyên Thục ủng hộ lương thực, còn sau khi Lưu Thiết từ Hoàng Hà lên bờ, đã chiếm đóng được mấy kho lương thực lớn ngay lập tức, phái binh tập kích mấy ổ thổ phỉ có quy mô khá to, lại thu được một lượng lương thực lớn, hoàn toàn không cần Đông Hải tiếp việc, chỉ lương thực thu được đã đủ để bọn họ phát cháo rồi.
Có điều chỉ phát cháo cho người dân thì không phải kế hoạch lâu dài, cạnh Hoàng Hà phát hiện quặng than có quy mô không nhỏ, khai thác hoàn toàn bằng công nhân cần không ít người làm, Lưu Thiết tuyển công nhân ở các nơi như Phong Lăng, Thanh Ngô, Gia Trí, Tế Thủy, chuẩn bị khai thác quặng than.
Lúc này phía Bắc còn khá lạnh, đất cạnh quặng than vẫn bị đóng băng, nhân lúc này, Lưu Thiết xin một nhóm trụ cột kĩ thuật từ quặng than Hắc Thủy Câu tới tiến hành đào tạo đơn giản.
Đồng thời lại xin một nhóm thợ thủ công từ Đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3469112/chuong-4049.html