"Biết thì tốt, " lúc này Thấm Nhi mới hài lòng.
"Thấm Nhi, sau này đừng không nói tiếng nào đã đi nữa, được không?" Ngưu Bôn kéo tay Thấm Nhi: "Ta thật sự rất lo lắng cho nàng!"
"Ừm," Thấm Nhi khẽ gật đầu: "Hạ Nhi tỷ tỷ nói đúng, vết đao trên mặt ta và thương tật trên người ta đều không phải là khuyết điểm, mà là huân chương có được nhờ cứu bệ hạ, là chuyện đáng để tự hào!"
"Đúng, nàng có thể nghĩ như vậy là rất đúng!" Ngưu Bôn mừng rỡ gật đầu, sau đó hỏi: "Tiếp theo nàng có ý định gì không, phải nhanh chóng về làm tỳ nữ cho bệ hạ, hay tiếp tục ở lại tiêu cục Trấn Viễn?"
"Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra, đợi trở về hỏi thử ý của bệ hạ và tiên sinh vậy, chàng thì sao?"
"Ta phải trở về Hoài Bắc," Ngưu Bôn nói: "Hai năm nay ở bên ngoài ta đã làm quen với một ít huynh đệ, bọn họ đi theo ta vào Nam ra Bắc, vào sinh ra tử, ta không thể không quan tâm bọn họ!"
"Thế cũng đúng, " Thấm Nhi gật đầu: "Không ngờ có một ngày chàng có thể chiếm được địa bàn lớn như vậy."
"Ta đi Trung Nguyên là để tìm nàng, chưa từng muốn đi tạo phản, về sau lại bị buộc phải từng bước đi đến mức như bây giờ, cũng vì không có cách nào khác."
Ngưu Bôn thở dài: "Trước kia luôn cảm thấy tạo phản rất đơn giản,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3466524/chuong-4037.html