🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau


Lưu Thiết vốn hào sảng, đội trưởng đội hộ tống đã làm việc với anh ta từ lâu và là người đáng tin cậy nên đã chấp nhận đề nghị của Điền tiên sinh, giao quyền xử lý kho lúa cho đội trưởng.



Anh ta cũng muốn nhân cơ hội này để kiểm tra xem đội trưởng có khả năng trấn giữ một phương không.

"Lưu tướng quân thực sự rất tin tưởng trung đội trưởng Giang đó!" mặt huyện lệnh đầy vẻ ngưỡng mộ.



Chốn quan trường của Đại Khang trước đây, việc củng cố giai cấp và đấu tranh phe phái rất nghiêm trọng, nếu huyện lệnh muốn làm gì đó thì có rất nhiều trở ngại, cấp dưới cũng sẽ đưa ra đủ loại yêu cầu vô lý.





Mặt khác, ở tiêu cục Trấn Viễn, một kho lương lớn như vậy, nhưng Lưu Thiết lại giao toàn bộ quyền quyết định cho trung đội trưởng.



Đây thực sự là một sự tin tưởng lớn lao!



Mà trung đội trưởng cũng xứng đáng với sự tin tưởng của Lưu Thiết, từ khi đến huyện Gia Trì, anh ta vẫn luôn canh giữ kho lương không rời nửa bước, làm việc ngày đêm như một nhân viên hộ tống bình thường, lấy mình làm gương.







Sự tin tưởng và bầu không khí làm việc này là điều mà huyện lệnh chưa từng nhìn thấy bao giờ.



"Nếu như trung đội trưởng Giang không có ý kiến gì, sáng sớm mai ta sẽ sắp xếp xuống làng thông báo cho mọi người, cố gắng kêu gọi mọi người mang hết lương thực về trước tết, ăn tết vui vẻ!" Huyện lệnh hỏi.



"Được." Trung đội trưởng gật đầu: "Nhưng ta có một vài yêu cầu."



"Ngài nói đi!"



"Chúng ta có thể mở kho xuất lương, nhưng đây là lương thực cứu trợ, mỗi một hạt thóc đều phải phát đến tay cho những người cần, nếu như để ta phát hiện ra lương thực rơi vào tay cường hào địa chỉ không cần đến, thì đừng trách ta vô tình!" Trung đội trưởng lạnh lùng nói.



Trước đây chuyện này đã từng xảy ra rồi, lương thực cứu trợ thiên tai của triều đình là để phát cho người dân, nhưng người dân không nhận được mà thay vào đó lại để cho những cường hào có thế lực thông qua các mối quan hệ khác lấy đi, sau đó lại bán lương thực cho người dân với giá cao.



Nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn cơ bản đều xuất thân từ nông dân nghèo, họ đều ghét cay ghét đắng kiểu hành vi này.



"Trung đội trưởng Giang, hôm nay ta đi cứu trợ thiên tai, đều tiến hành ghi chép theo thẻ ngà, một hạt thóc cũng không phát cho địa chủ, cũng không dám nhét túi riêng, có hai địa chủ trong làng khá vô liêm sỉ, mặt dày đến nhận lương thực, nhưng đã bị ta đánh đuổi đi rồi!"



Huyện lệnh vội vàng nói: "Nếu như trung đội trưởng ngài không tin, có thể hỏi hai huynh đệ giám sát kia!"



Thật ra, đây cũng chính là lý do tại sao huyện lệnh nhất quyết yêu cầu trung đội trưởng bố trí hai nhân viên hộ tống đi cùng ông ta để cứu trợ thiên tai.



Mặc dù nói là những người trong sạch thì dù không thanh minh cho mình cũng vẫn sẽ là người trong sạch, những có người chứng kiến sẽ đỡ được rất nhiều phiền toái.



"Ta đã hỏi rồi, hôm nay ngài làm rất tốt, không phải là ta không tin ngài, mà là không tin đám địa chủ đó!"



Trung đội trưởng nói: "Ngài tự mình dẫn người đi phát lương thực, vẫn còn hai địa chủ trong làng dám đến nhận, điều này chứng tỏ bọn họ tham lam đến mức nào, nếu để các làng dân đến nhận lương thực, ngài có dám đảm bảo lương thực cứu trợ bọn họ lấy về sẽ không rơi vào trong tay các địa chủ không?"



"Cái này…" Huyện lệnh do dự.



Đúng vậy, địa chủ ở mỗi làng cơ bản đều là những người ngang ngược không biết lý lẽ, nếu không cũng không thể làm địa chủ được.



Khi nha dịch truyền lệnh xuống, rất có thể địa chủ sẽ tổ chức người đến nhận lương thực về, bọn họ có ngoan ngoãn phân phát lương thực cho người dân theo thẻ ngà hay không?



Huyện lệnh không dám đảm bảo.



Trước đây ông ta từng lén đọc nhật báo Kim Xuyên, biết được Kim Phi đánh cường hào chia ruộng đất, còn âm thầm nhận xét, cảm thấy Kim Phi làm việc có phần hơi cực đoan, không để cho địa chủ cường hào chút đường sống nào, không dưng lại có nhiều kẻ thù như vậy.



Bây giờ ông ta đột nhiên hiểu ra vì sao Kim Phi lại làm như vậy.



Huyện lệnh suy nghĩ một lúc, nhưng thực sự không nghĩ ra được biện pháp đối phó nào, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Trung đội trưởng Giang, hay là chúng ta cũng đánh cường hào chia ruộng đất trước đi?"



"Chúng ta là hàng ngũ tác chiến, đánh cường hào không thành vấn đề, nhưng chia ruộng đất chúng ta thực sự không có kinh nghiệm."


Trung đội trưởng lắc đầu: "Đánh cường hào chia ruộng đất nghe có vẻ đơn giản, thực ra lại liên quan đến mọi phương diện, ví dụ như khi phân ruộng đất, nhà này nói đất được phân không tốt, nhà kia nói đất được phân không đủ, quá nhiều chuyện, để người chưa từng tiếp xúc qua đi làm, có lẽ mấy tháng cũng không xong."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.