"Vâng!" Huyện úy mới nhậm chức trả lời rồi chỉ huy binh phủ bắt đầu duy trì trật tự, phát lương thực cho người dân.
Để thu thuế, chế độ hộ tịch của địa phương rất nghiêm khắc, cho dù là trẻ con cũng có thẻ ngà, sau khi các binh phủ nhận được thẻ ngà sẽ vẽ một ký hiệu lên phía trên, sau đó phát từng phần lương thực cứu trợ ra.
Nếu là thường ngày, mười cân lương thực căn bản không đủ ăn qua mùa đông, nhưng đối với người dân thì những lương thực này là đồ miễn phí, tiết kiệm chút để nấu cháo ăn rồi kết hợp với chút rau củ dại, mười cân lương thực có thể ăn hơn nửa tháng, thế nên cũng không ai dám thắc mắc gì, sau khi nhận lấy lương thực tất cả đều vô cùng cảm tạ mà cúi người với huyện lệnh và binh phủ.
Làng này là làng của cả một tông tộc, dân làng đều là người cùng tộc, trưởng làng cũng là tộc trưởng của bọn họ, lúc này ông ta kích động đến rơi nước mắt, thấy huyện lệnh ngoắc ông ta lại thì vội vàng lau nước mắt rồi chạy tới.
Người còn chưa tới, lời nịnh bợ đã tới trước: "Huyện lệnh lão gia, ngài thật sự đã cứu làng của chúng ta, kiếp sau ta có làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp ơn lớn của ngài!"
"Làm trâu làm ngựa thì không cần, nhưng đúng lúc có chuyện cần ngươi giúp ta làm một chút!" Huyện lệnh nói.
Trưởng làng nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3464418/chuong-4015.html