🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau


“Phương pháp gì mà còn có thể nhanh hơn cả phi thuyền chứ?" Cửu công chúa hỏi.



Mặc dù nguyên lý và cấu tạo của máy điện báo không phức tạp lắm, nhưng không thể giải thích rõ ràng được trong thời gian ngắn, Kim Phi suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Sau này tạo ra rồi thì nàng sẽ biết."



Cửu công chúa thấy vậy thì cũng không hỏi thêm nữa, mà quyết định gần đây nên đi thăm thú phòng thí nghiệm nhiều hơn.





Nhân viên hộ tống vẫn đứng ở bên cạnh, thấy cuộc trò chuyện giữa Kim Phi và Cửu công chúa đã kết thúc thì mới mở miệng hỏi dò: "Tiên sinh, Trịnh tướng quân bảo ta xin chỉ thị của ngài một chút, xem lô hàng này nên đưa đi đâu? Nếu đưa về Xuyên Thục thì hạm đội không đến bến tàu Đông Hải để tiếp tế nữa, đến Giang Nam rồi mới tiến hành tiếp tế."



"Hạt bông và bông chắc chắn sẽ đưa về, còn hạt thóc thì..." Nói đến đây, Kim Phi dừng lại một chút, rồi hỏi: "Lần này thu được bao nhiêu hạt thóc?"



"Một triệu bảy trăm nghìn cân!" Nhân viên hộ tống trả lời.







"Bao nhiêu?" Kim Phi hỏi với vẻ kinh ngạc.



Cửu công chúa cũng quay đầu nhìn qua.



"Một triệu bảy trăm nghìn cân," Nhân viên hộ tống trả lời: "Thật ra Mã đại ca còn có thể lấy nhiều hơn nữa, chỉ là căn cứ theo yêu cầu của tiên sinh, hạm đội ưu tiên chất bông và hạt bông, chất bông và hạt bông xong thì lúc chất hạt thóc chỉ có thể chất được bấy nhiêu thôi.”



"Phu quân, lúc trước chàng phái người đi đến nước K, thật sự là một quyết định sáng suốt mà!" Cửu công chúa không nhịn được mà cảm khái.



Giang Nam và Trung Nguyên đều gặp phải thiên tai băng giá, lúc này một túi lương thực nhỏ có lẽ cũng có thể cứu sống cả một gia đình, một triệu bảy trăm nghìn cân lương thực, không biết có thể cứu được bao nhiêu người.



Kết quả này lại một lần nữa vượt xa sự mong đợi của Cửu công chúa.



Ngược lại, Kim Phi bình tĩnh hơn rất nhiều.



Một triệu bảy trăm nghìn cân nghe thì có vẻ rất nhiều nhưng thực ra cũng chính là hơn tám trăm tấn.



Kiếp trước chỉ một tỉnh Hà Nam, sản lượng lương thực của một năm đã có thể đạt đến một trăm ba mươi tỷ cân, so với số lượng này thì một triệu bảy trăm nghìn cân chỉ là mưa phùn.



Mặc dù địa hình của nước K chủ yếu là đồi núi, sản lượng lương thwucj cũng không cao bằng Hà Nam ở kiếp trước của Kim Phi, nhưng một năm ở nước K có thể trồng trọt ba mùa, dân số cũng không nhiều như thế.



Theo như những gì Lạc Lan nói khi trở về vào lần trước, mấy năm gần đây thời tiết của nước K luôn thuận lợi, lại không xảy ra chiến tranh với quy mô lớn, còn rất nhiều lương thực.



“Có vẻ như công việc của Mã Văn Húc ở nước K có tiến triển không tệ nhỉ!" Kim Phi mỉm cười và nói.



Nước K có lương thực là một chuyện, nhưng có sẵn sàng giao dịch hay không lại là chuyện khác, Mã Văn Húc có thể lấy được lương thực về tay trong một khoảng thời gian ngắn như vậy đã đủ để chứng tỏ năng lực của anh ta.

“Trịnh tướng quân cũng khen ngợi Mã đại ca như vậy. Mã đại ca nói nhờ có tiêu cục Trấn Viễn hùng mạnh và hạm đội Đông Hải làm hậu thuẫn nên mọi việc ở nước K mới thuận lợi đến thế!” Nhân viên hộ tống nói.



"Mã Văn Húc nói chuyện khéo thật đấy." Kim Phi mỉm cười đánh giá.



“Hắn nói khéo thật,” Cửu công chúa nói: “Nếu Hạm đội Đông Hải không đủ mạnh, chỉ sợ lần trước thuyền cùng hàng hóa đều bị đám thổ ty giữ lại.”



"Lần trước đánh nhau, cũng coi như đã hoàn toàn trở mặt, chuyến này chỉ đi mấy ngày mà hạm đội đã có thể chất đầy lương thực, chứng tỏ trước khi hạm đội rời đi, nước K đã chuẩn bị sẵn sàng cả rồi." Thiết Thế Hâm cũng nói theo: "Mã Văn Húc đã có thể hàn gắn mối quan hệ giữa hai bên và thuyết phục thổ ty bán lương thực cho chúng ta trong thời gian ngắn như vậy, đây là năng lực của anh ta, có vẻ như để Mã Văn Húc làm quan ngoại giao quả là đúng đắn”.



"Không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Thổ ty sẵn sàng cho chúng ta lương thực vì chúng ta đã mang đủ hàng hóa để trao đổi." Cửu công chúa nói: "Nếu ta không nhầm, trong ba ngày hạm đội đến, cũng là lúc Mã Văn Húc đang đàm phán với thổ ty."



"Bệ hạ anh minh!" Nhân viên hộ tống nói: "Sau khi hạm đội đến, Mã đại ca đã cho bọn ta vận chuyển một lô hàng mẫu lên bờ. Sau khi thương lượng với thổ ty trong hai ngày, bọn ta đã đưa hàng lên bờ, sau đó thổ ty giao lương thực cho bọn ta!"



"Lần này họ không làm khó các ngươi chứ?" Kim Phi hỏi.


“Không, lần này bọn họ rất hợp tác, chủ động sắp xếp cho nông dân đưa lương thực đến chân cầu.” Nhân viên hộ tống trả lời: “Ta nghe Mã đại ca nói thổ ty đã đồng ý việc duy trì buôn bán lâu dài."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.