🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chiến đấu chưa tới mười phút đã kết thúc, cuối cùng chỉ có mười mấy binh phủ và nha dịch may mắn chạy thoát.





Cùng lúc đó, phi thuyền lại đáp xuống đất, ném mấy trái lựu đạn vào nha huyện, sau đó lại rải một ít truyền đơn.



Huyện lệnh núp ở trong phòng nên may mắn thoát khỏi kiếp nạn này, không bị nổ chết, nhìn phi thuyền lại bay đi, lúc này mới run rẩy sợ hãi đi ra khỏi phòng.



“Lão gia lão gia, ngài nhìn cái này đi!” Người làm cầm một tờ truyền đơn chạy vào.





Huyện lệnh nhìn tờ truyền đơn mới biết, hóa ra là tiêu cục Trấn Viễn theo dõi kho lương thực của nhà họ Giang, cho nên cái gọi là quái vật, thật Gia Trính là vũ khí bay của tiêu cục Trấn Viễn.



Nghĩ tới đây, sắc mặt của huyện lệnh chợt biến: “Mau, phái người tới kho lương thực nhà họ Giang, gọi binh phủ và nha dịch về!’



Nhưng người làm chưa kịp chạy đi, đã thấy hai nha dịch lảo đảo chạy tới.







“Đại nhân, không xong rồi....”



Huyện lệnh nghe nha dịch kể lại, ngồi phịch xuống đất, mặt trắng bệch, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Tại sao tiêu cục Trấn Viễn đột nhiên tới Gia Trí?”



Người làm vội vàng đỡ huyện lệnh dậy: “Lão gia, phải làm sao bây giờ?”



Huyện lệnh cố ép mình tỉnh táo lại, cắn răng nói: “Chuẩn bị quần áo cho ta, ta phải tới kho lương thực nhà họ Giang!”



“Đại nhân, không được đâu! Đám người kia là lũ điên giết người không chớp mắt!” Nha dịch chạy về báo tin hoảng sợ hét.



Nhưng huyện lệnh không thèm để ý đến hắn, chạy vội vào nhà thay quần áo.



Nha dịch không biết lai lịch của tiêu cục Trấn Viễn, nhưng huyện lệnh lại biết rất rõ. Huyện Gia Trí bị tiêu cục Trấn Viễn nhắm vào, chắc chắn không thể giữ nổi.



Binh phủ nha dịch chết nhiều như vậy, cho dù ông ta có chạy đằng trời cũng khó thoát khỏi cái chết.



Ừ thì chạy trốn? Trung Nguyên bây giờ loạn như nồi cháo heo, ông ta chỉ là một thư sinh yếu đuối, trốn đi đâu được bây giờ?



E rằng cùng lắm chỉ chạy được tầm mấy chục mét đã bị thổ phỉ và dân tị nạn bắt lại rồi.



Nghe nói tiêu cục Trấn Viễn đối xử tử tế với tù binh, huyện lệnh nghĩ trước nghĩ sau, đầu hàng tiêu cục Trấn Viễn là cách rút lui an toàn nhất cho ông ta!



Sau khi mặc xong quần áo, huyện lệnh cũng không dẫn theo nha dịch và người làm, ông ta tự đi một mình tới kho lương thực nhà họ Giang.



Đến cửa kho lương thực, nhìn khắp nơi đều là thi thể, huyện lệnh sợ đến mức hai chân phát run, nhưng vẫn cố gắng đi vào trong.



Nhân viên hộ tống canh phòng phát hiện ra ông ta, chỉ là nhìn thấy huyện lệnh tới một mình, nên không bắt chết ông ta ngay tại chỗ, chỉ chĩa cung nỏ hạng nặng vào ông ta, hỏi: “Ai? Đứng lại! Dám đi tiếp đừng trách bọn ta không khách khí!”



Huyện lệnh giơ cao hai tay: “Anh hùng tiêu cục Trấn Viễn ơi xin đừng ra tay vội, ta là Chu Khả An huyện lệnh huyện Gia Trí, ta muốn nói chuyện với các vị anh hùng một chút!”



Trung đội trưởng đội nhân viên hộ tống nghe thấy đội viên hô đầu hàng cũng chạy ra cửa, thấy nhân viên hố tống canh phòng nói thân phận huyện lệnh, im lặng một lát sau đó anh ta nói: “Ngươi vào đi, đừng mơ giở trò lừa gạt chúng ta!”



“Không đâu, không đâu!” Huyện lệnh vừa bảo đảm, vừa đi vòng qua thi thể bước vào kho lương thực.



“Được rồi, ngươi đứng ở đó đi!” Trung đội trưởng ngăn không cho ông ta đi tiếp: “Muốn nói gì với chúng ta?”



“Tại hạ tên là Chu Khả Nan, là hậu duệ của người quen Phạm Tướng Quân....”



Trung đội trưởng cắt đứt lời giới thiệu của ông ta: “Ngươi biết Phạm tướng quân?”



Trong số văn võ bá quan của Đại Khang, Phạm tướng quân là người Kim Phi quen, cũng là một trong những tướng lĩnh có thái độ chống lại quân xâm lược ngoại tộc kiên quyết nhất, Kim Phi cũng rất khâm phục ông ấy.



Sau khi Phạm tướng quân bị Tấn vương mưu hại, dưới sự bày mưu của Kim Phi, Phạm tướng quân đã được nhật báo Kim Xuyên thêu dệt thành tấm lưng vững chãi của Đại Khang, nhóm nhân viên hộ tống cực kỳ sùng bái ông ấy.



Huyện lệnh nhìn thấy có hy vọng, vội nói: “Cha ta và Phạm tướng quân là bạn thân, lúc còn nhỏ tại hạ còn cùng cha tới kinh thành thăm Phạm tướng quân hai lần!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.