Phương Linh Quân cảm động: "Từ xưa tới nay, Hoàng đế ngự giá thân chinh thì có không ít, nhưng làm gì có triều đình nào, công cuộc ra công cứu giúp của Hoàng đế nào lại kéo dài lâu như vậy? Hoàng đế nào sẽ hao tâm tổn sức giúp người dân có cái ăn? Lại có Hoàng đế nào đi mở trường học miễn phí, để trẻ con khắp thiên hạ đều có sách đọc?
Nhìn chung từ xưa tới nay, chỉ có đương kim bệ hạ và ngươi làm được, chỉ với những việc này đã đủ cho các ngươi mãi mãi lưu danh sử sách!"
"Phương tiên sinh, ta không giỏi như ngài nói đâu, ta chỉ không muốn nhìn thấy nhiều người bị chết cóng và chết đói như vậy mà thôi." Kim Phi xúc động nói.
Thật ra, khi vừa mới đến thế giới này, y thực sự nghĩ rằng trở thành một người giàu có và rảnh rỗi là tốt rồi, lại bị dòng cuốn theo dòng chảy của thời đại, rồi mới đi đến ngày hôm nay.
"Cho nên mới nói là tiên sinh có một trái tim rất nhân từ mà!" Phương Linh Quân nói.
Kim Phi bị Phương Linh Quân nói đến mức cảm thấy hơi xấu hổ: “Thật ra ta cũng không phải là người vô tư như vậy, ta làm như thế cũng là vì muốn nhận được nhiều sự ủng hộ từ dân chúng hơn, mọi người nhặt củi thì lửa sẽ cao hơn một chút, nếu không có sự ủng hộ của nhiều người như vậy, thì cho dù ta có bản lĩnh lớn đến đâu đi chăng nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3457543/chuong-3939.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.