🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau


“Đã xác nhận chưa? Có phải là trùng tên không?" Từ Cương hỏi.



"Đã xác nhận rồi, Hàn Lưu Thị này mang theo hai người con, con trai tên là Hàn Phong, con gái tên là Hàn Quyên, tuổi cũng ăn khớp với lời giải thích của gián điệp, chắc là sẽ không sai đâu!" Người đàn ông trung niên trả lời.



"Đó chắc là người mà Hàn Trầm muốn tìm!" Từ Cương khẽ gật đầu: "Có rất nhiều Hàn Lưu Thị, nhưng tên và tuổi của con cái cũng ăn khớp, có lẽ không có nhiều mấy."





"Hàn Lưu Thị và con cái đang ở đâu?" Kim Phi hỏi.



"Ở thương hội Kim Xuyên," Người đàn ông trung niên nói: "Lúc trước, họ đến xưởng gạch để xin việc, nhưng lại không được nhận, rồi mới gặp được đội trưởng đội hai của đội vận chuyển của thương hội Kim Xuyên, đội trưởng đội hai thấy ba mẹ con bọn họ đáng thương, Hàn Lưu Thị và Hàn Phong lại đều biết chữ, nên đã giới thiệu bọn họ đến thương hội Kim Xuyên làm công việc tính toán."



"Biểu hiện của bọn họ ở thương hội Kim Xuyên như thế nào?" Từ Cương lại hỏi.







"Ta đã hỏi thăm được một chút, biểu hiện cũng không tệ," Người đàn ông trung niên nói: "Sau khi Hàn Lưu Thị chính thức gia nhập vào thương hội Kim Xuyên, được phân đến một phòng nhỏ trong khu nhà ở tập thể, Hàn Phong và Hàn Quyên cũng đến trường của công nhân viên chức để học, sau khi Hàn Phong tan học thì thường đến thương hội để giúp đỡ, những người làm công việc tính toán khác ở trong thương hội đều có những đánh giá khá tốt về bọn họ."



"Nghe có vẻ như gia giáo của Hàn Trầm còn khá tốt," Từ Cương khẽ gật đầu, rồi mới nhìn về phía Kim Phi: "Tiên sinh, bây giờ chúng ta đã cứu người nhà của Hàn Trầm, hơn nữa, nghe ý của gián điệp thì Hàn Trầm chính là hâm mộ tiếng tăm của ngài nên mới tìm đến Đông Hải để nương tựa, hay là chúng ta thử chiêu hàng một lần đi?"



"Chiêu hàng?" Trong lòng Kim Phi cũng khẽ động.



Nếu có thể chiêu hàng, có thể giải quyết mối đe dọa là Hàn Trầm này mà không cần sử dụng bất kỳ vũ khí nào, nói không chừng còn có thể có thêm một vị đại tướng ở dưới trướng nữa.



Nhưng theo như lời của gián điệp thì tiến triển đánh cường hào, phân chia ruộng đất của Hàn Trầm cũng không tệ, liệu ông ta có bằng lòng khuất phục làm kẻ dưới của người khác không?



"Trước mắt, hiểu biết của chúng ta về Hàn Trầm đều đến từ gián điệp, không thể tin tất cả những gì gián điệp nói được,” Kim Phi suy nghĩ một chút rồi nói: “Chờ đến khi có kết quả điều tra của Cục tình báo rồi mới xem xét xem bước tiếp theo nên làm như thế nào đi!”



“Vậy mấy mẹ con Hàn Lưu Thị kia thì xử lý như thế nào?” Từ Cương lại hỏi: “Có nên nói cho bọn họ biết không?”



“Cái này…” Kim Phi cũng cảm thấy hơi khó khăn trong giây lát.



Hàn Trầm phái người đến tìm ba mẹ con, điều này chứng tỏ rằng ông ta rất lo lắng cho người thân của mình, ba mẹ con chắc chắn cũng lo lắng cho Hàn Trầm, nếu chỉ là người dân bình thường thì dựa theo tính cách của Kim Phi, chắc chắn sẽ báo tin vui này cho ba mẹ con trước.



Nhưng mấy người Hàn Lưu Thị không phải là người nhà của người bình thường, mà là người nhà của Hàn Trầm.



Nói một cách khó nghe thì bọn họ ở lại Đông Hải, chính là lợi thế trong cuộc đàm phán với Hàn Trầm sau này.



Nếu là trước đây, Kim Phi có lẽ sẽ xem thường cách làm này, nhưng khi địa vị càng ngày càng cao, suy nghĩ của Kim Phi cũng dần dần thay đổi.



Mặc dù cảm thấy Hàn Trầm là một phiền phức, nhưng vẫn chỉ là một phiền phức mà thôi, Kim Phi tự tin rằng mình có thể giải quyết được, tiêu cục Trấn Viễn là sức mạnh lớn nhất của Kim Phi.



Hàn Trầm không có đủ nền tảng công nghiệp, cho dù phát triển nhanh đến đâu đi chăng nữa, không có nền tảng thì cũng sẽ không phải là đối thủ của tiêu cục Trấn Viễn.



Nhưng nếu thật sự đánh nhau với Hàn Trầm, chắc chắn sẽ gây ra rất nhiều thương vong.



Hơn nữa, Hàn Trầm khác những thế gia quý tộc kia, những người tập trung ở xung quanh ông ta cũng là người dân nghèo khổ, nếu không đến mức không thể làm khác được thì Kim Phi cũng không muốn xung đột với Hàn Trầm.



Nghĩ đến đây, Kim Phi đã có quyết định trong lòng: "Tạm thời đừng nói cho Hàn Lưu Thị biết chuyện này, tất cả đợi sau khi có kết quả điều tra của Cục tình báo rồi sẽ nói sau!"



Bây giờ ba mẹ con Hàn Lưu Thị không có nguy hiểm, còn may mắn hơn phần lớn những người tị nạn khác, cho dù sau này biết được tin tức của Hàn Trầm, cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn.



“Vâng.” Từ Cương gật đầu, rồi mới hỏi tiếp: “Vậy có cần dặn dò thương hội Kim Xuyên một tiếng, để chăm sóc bọn họ một chút không?"


Nếu Hàn Trầm đặc biệt phái người đến Đông Hải để tìm kiếm Hàn Lưu Thị, điều đó có nghĩa là ba người Hàn Lưu Thị có địa vị rất quan trọng trong lòng ông ta, nếu bọn họ sống ở thương hội Kim Xuyên tốt hơn một chút, cũng sẽ có lòng trung thành với Đông Hải, sau này gặp được Hàn Trầm, cũng có thể giúp khuyên nhủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.