Bây giờ Khánh Mộ Lam lại cần lương thực tiếp viện từ phía sau để trấn áp thổ phỉ, điều này không chỉ làm tăng thêm chi phí trấn áp thổ phỉ mà còn cần một lượng lớn nhân lực để vận chuyển lương thực.
Huấn luyện binh sĩ cần có thời gian, không có quân tiếp viện, Khánh Mộ Lam chỉ có thể phái người của đội an ninh hộ tống lương thảo, điều này làm suy yếu rất nhiều hiệu quả chiến đấu của đội chống thổ phỉ.
“Chúng ta không chiếm được lương thực từ sào huyệt của bọn thổ phỉ, vậy từ việc đánh cường hào địa chủ chia lại ruộng đất thì sao?” Trịnh Trì Viễn hỏi.
Nếu trấn áp thổ phỉ giống như đi đào ổ chuột đồng thì đánh lũ địa chủ cường hào này mới đem lại nguồn thu nhập chính cho Kim Phi.
Thổ phỉ chỉ có thể coi là lũ tay sai của cường hào địa chủ địa phương, nhiều gia đình quý tộc giàu có có lịch sử hơn trăm năm, tài sản tích lũy của họ không phải thứ mà bọn thổ phỉ có thể so sánh được.
"Thổ phỉ đã chạy trước, vậy đương nhiên bọn cường hào địa chủ còn chạy nhanh hơn!"
Từ Cương bất lực nói: “Ta nghe nói một số tên thổ hào ở địa phương có quá nhiều lương thực, không kịp vận chuyển đi nên đã đốt kho thóc trước khi đội chống thổ phỉ đến!”
"Cái gì, bọn chúng thực sự đốt lương thực à?"
Tả Phi Phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3455379/chuong-3922.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.