“Vậy thì tốt quá rồi!” Lạc Lan vui vẻ hành lễ với Kim Phi: “Ta thay Mã đại ca cảm ơn tiên sinh!”
“Cảm ơn gì chứ, đây không phải là việc ta nên làm sao?”
Kim Phi nghiêng đầu liếc nhìn Lạc Lan nói đùa: “Lạc Lan cô nương, không phải cô thích Mã đại ca rồi đó chứ?”
Không phải Kim Phi nhiều chuyện, trong bức thư gửi về lúc trước, Lạc Lan đã khen Mã Văn Húc một lượt, bây giờ lại chủ động giúp Mã Văn Húc thỉnh công, người bình thường đều sẽ nghĩ như vậy.
Lạc Lan và Mã Văn Húc đều là những người có năng lực dưới quyền của Kim Phi, nếu hai người có thể ở bên nhau, Kim Phi cũng rất vui.
Lạc Lan không nghĩ rằng Kim Phi sẽ đột nhiên nói như vậy, mặt đã đỏ bừng, không chút do dự phủ nhận: “Không có chuyện đó đâu, tiên sinh đừng nói bừa!”
“Không có thì thôi, cô đỏ mặt làm gì chứ?” Kim Phi vẫn muốn trêu chọc nữa, nhưng sợ Lạc Lan quá xấu hổ nên cười nói: “Được rồi được rồi, ta không hỏi nữa!”
Lạc Lan đã từng dẫn đầu đội phát triển thị trường kinh thành, lần này lại dẫn đội đến nước K, chắc chắn là người đã chứng kiến những cảnh tượng lớn, vừa rồi đột nhiên bị Kim Phi trêu chọc, còn là chuyện cá nhân nên không phản ứng kịp, nhưng bây giờ đã bình tĩnh lại.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn Kim Phi rồi nghiêm túc nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3455105/chuong-3915.html