Đừng nói thời đại này, ngay cả đời trước của Kim Phi từng có chuyện như vậy, rất nhiều người phương nam đều chưa từng tới phương bắc, trước khi đến nơi, bọn họ còn tưởng rằng phương bắc dù có lạnh thì cũng có thể lạnh đến mức nào được chứ. Có người mặc áo len, áo khoác dày vào là chạy tới.
Đến nơi, họ nhận ra rằng cái lạnh ở miền Bắc đã vượt quá tầm hiểu biết của họ, một chiếc áo len hay áo khoác có là gì, có mặc áo khoác lông vũ thì cũng không đủ.
Khi đó Kim Phi liên tục thấy tin người phương nam bị lạnh phát khóc.
Những thủy thủ này cũng mắc phải sai lầm tương tự, may mắn thay trên phi thuyền có động cơ hơi nước, họ có thể dựa vào động cơ hơi nước để giữ ấm, nếu không sẽ không thể bay đến thành Du Quan được.
“Các ngươi cũng vất vả rồi, có điều hiện tại sẽ không sao nữa,” Lưu Thiết an ủi một tiếng, sau đó tò mò hỏi: “Các ngươi lần này đi nước K có lấy được hạt giống lúa và cây bông không?”
Thủy thủ dẫn đầu không trả lời, mà vô thức nhìn thoáng qua Kim Phi.
Nghiêm khắc mà nói, tình hình ở nước K thuộc về cơ mật, anh ta không chắc liệu mình có thể nói cho Lưu Thiết biết hay không.
Lỡ như nói ra rồi Kim Phi cảm thấy mình đã tiết lộ bí mật thì sao?
Nhưng Lưu Thiết đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3452879/chuong-3905.html