🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lão Uông muốn phản bác, nhưng không thể không thừa nhận Trần Văn Húc nói có lý.





Nước K quả thật có rất nhiều giống cây mà Đại Khang không trồng được, nếu như có thể thành lập mối quan hệ hợp tác lâu dài, như vậy đối với Đại Khang chỉ có lợi chứ không có hại.



Hơn nữa bọn họ là nhân viên hộ tống chứ có phải quân cướp bóc đâu, bọn họ cũng căm ghét cướp giật.



Nhưng Lão Uông vẫn không phục nói: “Cho dù là vậy ngươi cũng không cần khom lưng cúi người với một tên bại tướng chứ!”





“Chỉ là hùa theo diễn kịch thôi mà!”



Mã Văn Húc thấy xung quanh không có người khác, đều là thành viên của đội viễn chinh, bèn nói chuyện vừa này xảy ra trên thuyền lầu cho bọn họ nghe.



Nghe thấy Lạc Lan yêu cầu bọn họ đồi phương mấy chục nghìn cân bông và lúa thóc, xung quanh đều vang lên mấy tiếng rít.







“Lạc Lan cô nương nhìn hiền lành mà ra tay tàn nhẫn ghê!”



“Ba trăm nghìn cân thóc đấy, đủ để nuôi một làng của chúng ta ăn no mấy năm rồi! Bảo sao vừa nãy Lão Mã lại vui mừng như vậy, còn tiễn thổ ty tới tận cửa, ôi thần tài !”



“Ê ngươi phải có khí thế tý chứ! Vừa nãy Lão Mã còn chắp tay với tên thổ ty đấy đấy!”



“Mấy trăm nghìn cân lúa giống đó, hồi đấy khi chúng ta còn phải đi xin ăn, mấy đứa nhóc đều đói đến mức khóc kêu oang oang, chúng ta phải dập đầu trước cửa từng nhà, vét cả nồi còn chẳng được một bát, mà Lão Mã chỉ chắp tay là có được mấy trăm nghìn cân lương thực, nếu mà có chuyện tốt như vậy nữa, bảo ta dập đầu trước hắn ta cũng làm!”



“Không chỉ đơn giản là lúa, mà còn là lúa giống, mấy trăm nghìn cân lúa giống trồng xuống, chỉ cần một năm thôi, đã có thể thu hoạch được mấy triệu cân rồi!”



“Vẫn là trí não của người đọc sách linh hoạt hơn, Lạc Lan cô nương mới nhếch mép một tí, đã đòi được nhiều đồ như vậy rồi!”



Bọn nhân viên hộ tống nghe thấy tin này, vui mừng khôn xiết.



“Cũng không phải là nhếch mồm thôi đâu, còn phải cứng rắn lắm đấy!” Mã Văn Húc nói: “Lạc Lan cô nương dám đưa ra yêu cầu cho thổ ty, là nhớ chiến thắng của anh em chúng ta và anh em thủy quân ta đó!”



“Đúng, phải cứng rắn thì bọn họ mới nghe chúng ta nói, nghĩ đến lúc trước Mã Đại Ca đi đến đâu cũng mời khách ăn cơm, quan này kiêu ngạo hơn quan sau!”



“Bọn họ là một đám to gan thích ăn cứng không ăn mềm, sớm biết như vậy đã dẫn hạm đội đến đấm cho bọn chúng một trận, chấn chỉnh bọn chúng rồi!”



“Không hẳn đâu, chưa biết chừng bọn họ còn không thèm làm ăn với chúng ta nữa!”



“Lão Mã, thổ ty này không lừa Lạc Lan cô nương đâu phải không?”



Có tên nhân viên hộ tống lo lắng nói: “Chúng ta thả hắn đi, hắn sẽ không chạy chứ?”



“Yên tâm đi, hắn không dám đâu!” Mã Văn Húc nói: “Lạc Lan cô nương đã nói rất rõ, hắn cũng thật thà mang giống lúa và cây bông vải tới đây, nếu hắn muốn chạy thật, vậy thì chúng ta sẽ đánh vào quốc khố của nước K, chờ đến lúc đó không phải chỉ có lúa gạo và cây bông vải thôi đâu!”



“Cũng phải, trong quốc khố của nước K chắc chắn không chỉ có mấy trăm nghìn cân thóc thôi đâu, chắc chắn là còn nhiều thứ tốt hơn, nếu không thổ ty nước K cũng sẽ không chạy tới nơi này.”



“Lại kiếm được luôn mấy trăm nghìn cân thóc mà không mất gì, nghĩ tới đã thấy vui rồi!”



“Không chỉ lúa gạo, còn có cây bông vải nữa mà, mấy trăm nghìn cân bông đấy, không chừng sang năm chúng ta được mặc áo bông rồi!”



“Sang năm, lúc trước ngươi không thu bông à?”



“Thu rồi, nhưng sợ người nước K nghi ngờ, nên không dám thu quá nhiều, chỉ thu vừa đủ làm cho hai đứa cho hai đứa trẻ nhà ta mỗi đứa một cái áo, còn đâu không có phần của ta!”



Trước khi tới đây Kim Phi đã từng nói công dụng của cây bông vải cho bọn họ nghe, sau khi bọn nhân viên hộ tống tới đây, bèn chú ý đến cây bông vải, kết quả chúng phát hiện cây bông vải ở đây quả nhiên là mềm hơn ấm hơn sợi bông lau nhiều, thế là bắt đầu thu tập chúng.



Nước K có khí hậu ấm áp, cây bông vải chỉ là thứ vô dụng, dân bản xử đều coi cây bông như là củi đốt, bọn nhân viên hộ tống sợ làm cho người dân nước K nghi ngờ, nên không dám thu quá nhiều.



“Lão Mã, lúc trước chúng ta không dám thu cây bông vải ngoài sáng được, bây giờ chúng ta đánh thắng rồi, có phải muốn thu bao nhiêu thì thu không?”



Một nhân viên hộ tống kéo tay Mã Văn Húc hỏi.



Những nhân viên hộ tống nghe vậy, hai mắt cũng sáng lên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.