Nhưng Lạc Lan không phải quân nhân mà là thương nhân, thế nên cô ấy chấp nhận nghe xem điều kiện của thổ ty là cái gì.
Trước tiên trấn an Trịnh Trì Viễn vài câu, sau đó lại gật đầu với thổ ty: “Nói đi, điều kiện gì?”
“Ta có thể cho các người hạt bông và hạt lúa, nhưng không phải dưới danh nghĩa bồi thường mà là mua hàng!” Thổ ty nói: “Chỉ cần các người đồng ý với điều kiện này, ta có thể cho thêm mười ngàn cân hạt bông!”
“Xem ra tên này định dùng kho bạc của mình để bồi thường rồi!”
Không chỉ Lạc Lan, ngay cả Trịnh Trì Viễn cũng đoán được ý định của thổ ty.
Đối với kẻ thống trị, tiền tài không quan trọng, uy tín quan trọng hơn.
Nếu để người dân nước K biết được thổ ty bị một đám thương nhân Đại Khang bắt chẹt, còn đền bù mấy chục ngàn cân hạt bông và hạt lúa thì đó là một sự đả kích uy tín rất lớn với thổ ty.
Thế nên thổ ty mới đồng ý cho thêm mười ngàn cân hạt bông để biến lần bồi thường này thành đổi chác.
Lạc Lan suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu: “Được!”
Thổ ty nhận được câu trả lời khẳng định, gánh nặng trong lòng hắn mới được trút xuống, hỏi dò: “Nếu vậy thì ta có thể đi được chưa?”
“Được.” Lạc Lan nói với Mã Văn Húc: “Mã đại ca, ngươi tiễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3450987/chuong-3877.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.