🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Không, Mã đại ca, nếu huynh mang nhiều châu Thủy Ngọc đến, ngược lại đó là chuyện xấu.”





Lạc Lan giải thích: “Tiên sinh đã từng nói, vật có giá trị vì quý hiếm, sở dĩ châu Thủy Ngọc có giá trị là vì nước K không có, nếu huynh mang theo quá nhiều thì châu Thủy Ngọc sẽ không đáng giá nữa.”



Thực ra Đường Tiểu Bắc đã từng đề nghị với Kim Phi đừng bỏ công nghệ thủy tinh, như vậy châu Thủy Ngọc có thể bán được với giá cao như kim cương ở kiếp trước.





Xét từ khía cạnh kinh tế, ý kiến của Đường Tiểu Bắc rất đúng, có thể tối đa lợi ích do thủy tinh mang lại, nhưng thủy tinh không chỉ liên quan đến lợi ích mà còn liên quan đến tất cả các khía cạnh của công nghiệp, xây dựng, nghiên cứu khoa học và các lĩnh vực khác.



Trước khi Kim Phi khởi nghiệp, y cần thủy tinh để kiếm tiền và tích lũy vốn ban đầu, nhưng sau khi khởi nghiệp, thứ y theo đuổi không phải là lợi ích cá nhân mà là lợi ích của cả một đất nước, buông bỏ công nghệ thủy tinh là đúng đắn.







Nhưng ở nước K thì khác, ở đây không phải là Đại Khang, Lạc Lan không cần kiêng nể gì, có thể sử dụng hết thủ đoạn để kiếm tiền, vì vậy cô ấy muốn tiếp tục lâu dài.



Nếu đã muốn tiếp tục lâu dài thì không thể đưa ra nhiều châu Thủy Ngọc cùng một lúc.



Thực ra Mã Văn Húc rất muốn xem xem biểu cảm của Hà Văn Long khi biết châu Thủy Ngọc không đáng giá, nhưng anh ta cũng biết sở thích tồi tệ của anh ta không đáng nhắc đến so với những gì Lạc Lan nói.

Trong những ngày tiếp theo, Mã Văn Húc nán lại nhiều nhà hàng và thanh lâu lớn ở nước K, tiếp đón hết nhóm khách này đến nhóm khách khác.



Tuy nhiên, Lạc Lan thậm chí còn bận rộn hơn Mã Văn Húc. Cô ấy không chỉ phải tham dự nhiều bữa tiệc khác nhau mà còn phải lo lắng về việc bí mật thu mua hạt bông.



Tất nhiên, với tư cách là chưởng quỹ, Lạc Lan sẽ không đích thân đảm nhận công việc này. Thay vào đó, cô ấy tìm một người phiên dịch và giao nhiệm vụ cho người nọ.



Người phiên dịch này không phải là người nước K chính gốc mà là một người bán hàng rong đến từ xa hàng trăm dặm. Vì vậy, hắn không chỉ nói được phương ngữ nước K mà còn nói được cả phương ngữ Đại Khang.



Điều quan trọng nhất là khi Lão Uông lần đầu đến nước K, anh ta đã cứu mạng người bán hàng rong này khỏi bọn thổ phỉ. Vì lần này họ thiếu người phiên dịch nên Lão Uông đã cử người đến thị trấn nhỏ trước đó để tìm anh ta, và họ quả thực đã tìm thấy anh ta, do đó anh ta trở thành người phiên dịch của Lạc Lan.



Người bán hàng rong này đã theo Lão Uông và những người khác ra khỏi núi, không chỉ giết bọn thổ phỉ mà còn đối phó với các quan chức địa phương đang cố gắng tống tiền muôn dân. Vì vậy cũng được coi là những người bạn đồng hành đáng tin cậy.



Người bán hàng rong được chia thành hai loại: những người hoạt động quanh quê hương, bán buôn nhu yếu phẩm hàng ngày từ quận hoặc thị trấn và sau đó bán lẻ ở các vùng nông thôn.



Do sự bất tiện của giao thông trong thời phong kiến, việc dân thường đến thăm các thị trấn khá khó khăn, vì vậy những người bán hàng rong này về cơ bản đóng vai trò là người đại diện cho dân thường, kiếm tiền rất khổ cực.



Tuy nhiên, vì phạm vi hạn chế nên tương đối an toàn.



Còn có những người đi xa, mang hàng hóa từ nơi này đến nơi khác mà không có sẵn, kiếm lời từ việc chênh lệch giá.



Những người bán hàng rong này kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng vì họ phải đi xa nên rủi ro cao hơn.



Nếu họ gặp phải những tên thổ phỉ không nói đạo lý, không chỉ hàng hóa bị cướp mà tính mạng của họ cũng có thể gặp nguy hiểm.



Vì vậy, dù lớn hay nhỏ, tất cả người bán hàng rong đều là những người khôn ngoan. Người bán hàng rong này là một trong những người giỏi nhất trong số họ. Hắn luôn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được Lạc Lan giao cho, chưa bao giờ gặp phải bất kỳ vấn đề gì.



Biết rằng việc mua hạt bông với số lượng lớn trước đó đã thu hút sự chú ý của thổ ty địa phương, để tránh bị chú ý thêm, người phiên dịch đã không cử người đến mua số lượng lớn từ các cửa hàng ngũ cốc. Thay vào đó, hắn thuê một nhóm người bán hàng rong quy mô nhỏ ở địa phương đi đến các làng và thị trấn xung quanh để mua hàng.



Nhiệt độ ở nước K tương đối cao và không cần bông để giữ ấm. Mặc dù một số nông dân trồng bông nhưng số lượng nông dân trồng bông không nhiều và các hộ gia đình riêng lẻ cũng không trồng trọt quá nhiều. Nói chung mỗi nhà trồng một ít để ép dầu.



Quá trình thu mua hạt bông quy mô nhỏ tuy diễn ra chậm. Ba bốn ngày sau, bọn hắn cũng chỉ tích lũy được bảy tám trăm cân. Lợi ích duy nhất là sự an toàn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.