“Không, Mã đại ca, nếu huynh mang nhiều châu Thủy Ngọc đến, ngược lại đó là chuyện xấu.”
Lạc Lan giải thích: “Tiên sinh đã từng nói, vật có giá trị vì quý hiếm, sở dĩ châu Thủy Ngọc có giá trị là vì nước K không có, nếu huynh mang theo quá nhiều thì châu Thủy Ngọc sẽ không đáng giá nữa.”
Thực ra Đường Tiểu Bắc đã từng đề nghị với Kim Phi đừng bỏ công nghệ thủy tinh, như vậy châu Thủy Ngọc có thể bán được với giá cao như kim cương ở kiếp trước.
Xét từ khía cạnh kinh tế, ý kiến của Đường Tiểu Bắc rất đúng, có thể tối đa lợi ích do thủy tinh mang lại, nhưng thủy tinh không chỉ liên quan đến lợi ích mà còn liên quan đến tất cả các khía cạnh của công nghiệp, xây dựng, nghiên cứu khoa học và các lĩnh vực khác.
Trước khi Kim Phi khởi nghiệp, y cần thủy tinh để kiếm tiền và tích lũy vốn ban đầu, nhưng sau khi khởi nghiệp, thứ y theo đuổi không phải là lợi ích cá nhân mà là lợi ích của cả một đất nước, buông bỏ công nghệ thủy tinh là đúng đắn.
Nhưng ở nước K thì khác, ở đây không phải là Đại Khang, Lạc Lan không cần kiêng nể gì, có thể sử dụng hết thủ đoạn để kiếm tiền, vì vậy cô ấy muốn tiếp tục lâu dài.
Nếu đã muốn tiếp tục lâu dài thì không thể đưa ra nhiều châu Thủy Ngọc cùng một lúc.
Thực ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3447078/chuong-3838.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.