“Sao tướng quân Trịnh ngài lại gặp được Mã đại ca vậy?” Lạc Lan sửng sốt.
“Cô nương Lạc Lan, Kim tiên sinh đưa cho ta một bức thư muốn gửi cho tướng quân Trịnh, ta nghĩ về bằng đường biển thì gần hơn là đi đường núi, cho nên ta cho đỗ phi thuyền trên thuyền tướng quân Trịnh luôn.” Mã Văn Húc giải thích.
“Thì ra là vậy,” Lạc Lan giật mình
Cô ấy còn nghĩ là hai người họ trùng hợp gặp được nhau, thì ra là đi cùng nhau từ đầu đến đây.
Để che dấu phi thuyền, nhóm người Lạc Lan mỗi lần đến đều đáp phi thuyền trên ngọn núi, rồi từ núi trèo xuống, một chuyến đi phải mất một ngày.
Hạm đội thủy quân tuy neo ngoài biển đến mấy chục hải lý, nhưng thủy quân có ca nô, phi còn nhanh hơn ngựa chiến, cho nên trở về nhanh hơn đi đường núi rất nhiều.
Phiền phức duy nhất chỉ là tới bờ biển thì cần tránh để người thấy.
May mà đường ven biển nước K rất dài, không khó để tìm ra một địa phương vắng vẻ.
“Lão Mã, ngươi quay về Kim Xuyên có gặp được tiên sinh không?” Lão Uông hỏi.
“Có, nhưng không phải ở Đông Hải, mà là ở thành Du Quan.” Mã Văn Húc trả lời.
“Thành Du Quan à?” Trịnh Trì Viễn ngạc nhiên vô cùng: “Tiên sinh đi thành Du Quan làm gì? Hay bọn Đông Man chết tiệt lại đánh thành Du Quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3447006/chuong-3829.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.