🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau


Trong phòng, Mã Văn Húc tiếp tục nói: “Cô nương Lạc Lan còn đang đàm phán với thổ ty nước K, sai ta trở về xin chỉ thị của tiên sinh, ta về Kim Xuyên trước, đại nhân Tiểu Ngọc lại nói tiên sinh đến thành Du Quan, cho nên ta vội vàng đến đây.”



“Vất vả rồi,” Kim Phi vỗ vỗ vào vai Mã Văn Húc: “Liên tục bôn ba mấy ngày, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi!”



“Tiên sinh, ta không mệt, ngài nên suy nghĩ biện pháp sớm đi ạ!” Mã Văn Húc nói: “Cô nương Lạc Lan và các huynh đệ còn đang ở bên kia chờ ta!”



“Ta hiểu rồi,” Kim Phi nói: “Chuyện này ta cần cân nhắc thật kỹ, ngươi cứ an tâm nghỉ ngơi đi, ta nghĩ xong sẽ gọi ngươi.”





“Đại Chu, ngươi mang vị huynh đệ này tìm một phòng yên tĩnh đi!” Lưu Thiết gọi tới một cận vệ.



“Vâng!” Mã Văn Húc nghe Kim Phi nói thế, thì đành phải theo cận vệ của Lưu Thiết rời đi.







Sau khi hai người đi rồi, Kim Phi quay đầu nhìn quân sư của Lưu Thiết: “Điền tiên sinh, ngài xem giờ chúng ta cần làm gì?”



Điền tiên sinh ban đầu chỉ là một thư sinh nghèo của làng Điền Gia, sau khi đi theo Kim Phi thì tài hoa dần được thể hiện, Điền tiên sinh có công lao rất lớn trong việc giúp đỡ Lưu Thiết xây dựng thành Du Quan lớn đến như thế.



Nhưng vì tính cách của Điền tiên sinh, cũng có thể do tới tuổi rồi, cho nên Điền tiên sinh vẫn luôn bề bộn, lại yên lặng đứng sau Lưu Thiết.



Cũng vì điều này, mà Lưu Thiết cực kỳ kính trọng Điền tiên sinh, Kim Phi cũng rất coi trọng ông ấy.



“Nếu tiên sinh hỏi thì lão phu xin nói ý kiến nông cạn của mình vậy!”



Đầu tiên Điền tiên sinh nói một câu khiêm tốn, rồi mới nói tiếp: “Ta thấy quyết định đó của cô nương Lạc Lan là đúng, tiên sinh ngài phái đội viễn chinh đi nước K, chính là vì thu mua hạt giống, mà không phải là đi đánh giặc, cho nên có thể không có xung đột với dân bản xứ là tốt nhất, ít nhất là trước khi lương thực lên được thuyền, không nên xung đột với bọn họ, tất thảy đều lấy mục tiêu chính là lấy lương thực về, sau khi cho lương thực lên thuyền, ta lại tìm tên thổ ty gì đó kia cũng không muộn!”



“Tiên sinh nghĩ giống ta rồi, ta cũng đang suy nghĩ như vậy đó!”



Kim Phi gật đầu rồi hỏi: “Vậy, Điền tiên sinh cảm thấy, phải làm thế nào mới có thể vận chuyển lương thực lên thuyền bây giờ?”



“Đối phương đã theo dõi kho lương thực, cả hai cách lén lút hay mạnh bạo đều không được…” Điền tiên sinh thở dài: “Vì thế, tạm thời đành phải đáp ứng yêu cầu của đối phương thôi.”



“Nhưng mà vừa rồi tiên sinh cũng nói, lỡ đâu đối phương lại có lòng tham không đáy thì sao?” Lưu Thiết hỏi.



“Cho nên chúng ta không thể đáp ứng quá nhanh, cần phải cò kè mặc cả với chúng đã.”



Điền tiên sinh nói: “Đối phương thích thủy tinh đúng không, vậy thì cho chúng một lô sang đó, nhưng mà châu Thủy Ngọc gửi sang đó không được nhiều, hơn nữa cần phải có chất lượng tốt, xấu khác nhau.”



“Tiên sinh vui lòng nói rõ hơn đi,” Kim Phi ngồi thẳng lưng.



“Nếu chúng ta đáp ứng nhanh chóng, đối phương sẽ biết đây chưa phải là giới hạn của chúng ta, cho nên chúng sẽ tiếp tục đòi hỏi, cho nên ta cần phải cò kè mặc cả với chúng trước, trước tiên mang sang một vài châu Thủy Ngọc có tì vết cho chúng sau đó mới đem hàng chất lượng tốt, tinh khiết cao hơn để đưa cho đối phương, lúc này mới làm chúng tin rằng đây là số hàng hóa cuối cùng của cô nương Lạc Lan, như vậy đối phương mới có thể tha cho chúng ta đi.” Điền tiên sinh giải thích.



“Có lý,” Kim Phi gật đầu.



Sau đó, Kim Phi và Điền tiên sinh tiếp tục thảo luận, căn cứ vào những tình huống có thể xảy ra mà định ra vài phương án khác nhau, viết trong thư giao cho Mã Văn Húc.



Hôm sau vẫn có tuyết rơi lớn, nhưng Mã Văn Húc vẫn vội vàng mang thư Kim Phi khởi hành từ sớm.



“Tiên sinh, ngài nói cô nương Lạc Lan có thể thuận lợi mang hạt giống về không?” Lưu Thiết nhìn phi thuyền càng lúc càng khuất trong gió tuyết, lo lắng hỏi.



“Chắc chắn phải mang về được!” Kim Phi không hề do dự nói: “Lạc Lan không mang về được, thì làm Trịnh Trì Viễn mang về!”



“Chỉ mong thổ ty nước K không tự tìm đường chết!” Lưu Thiết lẩm bẩm tự nói.



Anh ta có thể thấy Kim Phi khát vọng lúa nước L và hạt giống cây bông, bắt buộc phải có chúng, thổ ty nước K nếu thành thật nhận lấy châu Thủy Ngọc thì mọi việc sẽ êm xuôi, còn nếu đối phương thật sự tham lam không đáy, thì chắc chắn Kim Phi sẽ không từ bỏ ý đồ.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.