Trong phòng, Mã Văn Húc tiếp tục nói: “Cô nương Lạc Lan còn đang đàm phán với thổ ty nước K, sai ta trở về xin chỉ thị của tiên sinh, ta về Kim Xuyên trước, đại nhân Tiểu Ngọc lại nói tiên sinh đến thành Du Quan, cho nên ta vội vàng đến đây.”
“Vất vả rồi,” Kim Phi vỗ vỗ vào vai Mã Văn Húc: “Liên tục bôn ba mấy ngày, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi!”
“Tiên sinh, ta không mệt, ngài nên suy nghĩ biện pháp sớm đi ạ!” Mã Văn Húc nói: “Cô nương Lạc Lan và các huynh đệ còn đang ở bên kia chờ ta!”
“Ta hiểu rồi,” Kim Phi nói: “Chuyện này ta cần cân nhắc thật kỹ, ngươi cứ an tâm nghỉ ngơi đi, ta nghĩ xong sẽ gọi ngươi.”
“Đại Chu, ngươi mang vị huynh đệ này tìm một phòng yên tĩnh đi!” Lưu Thiết gọi tới một cận vệ.
“Vâng!” Mã Văn Húc nghe Kim Phi nói thế, thì đành phải theo cận vệ của Lưu Thiết rời đi.
Sau khi hai người đi rồi, Kim Phi quay đầu nhìn quân sư của Lưu Thiết: “Điền tiên sinh, ngài xem giờ chúng ta cần làm gì?”
Điền tiên sinh ban đầu chỉ là một thư sinh nghèo của làng Điền Gia, sau khi đi theo Kim Phi thì tài hoa dần được thể hiện, Điền tiên sinh có công lao rất lớn trong việc giúp đỡ Lưu Thiết xây dựng thành Du Quan lớn đến như thế.
Nhưng vì tính cách của Điền tiên sinh, cũng có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3447003/chuong-3826.html