Trước khi Kim Phi đến Đông Hải, y từng nhận được thư Lạc Lan gửi đến, nói công tác thu mua đang tiến triển thuận lợi, thế là Kim Phi phái Trịnh Trì Viễn mang đội tàu sang đó, chở hạt giống lúa nước L và cây bông về.
Chẳng lẽ bọn họ đã trở về rồi?
Nhưng theo thời gian đã tính thì đâu được mau đến thế?
Hay là họ gặp phải chuyện gì rồi?
Kim Phi mang nghi vấn và chờ mong trong lòng, y vội vàng đi xuống tường thành, được cận vệ dẫn đường, đi vào văn phòng Lưu Thiết.
Nhìn thấy Kim Phi tiến vào, mấy người trong phòng đều đứng lên chào hỏi y.
Kim Phi gật đầu, rồi nhìn về nhân viên hộ tống đang đứng cạnh Lưu Thiết.
Nhân viên hộ tống này chính là đội phó của đội viễn chinh, Mã Văn Húc.
“Mã ca, các ngươi mang hạt giống về rồi sao?” Kim Phi nói với giọng đầy chờ mong.
“Không phải,” Mã Văn Húc cúi đầu, nói: “Hạt giống bị quan thổ ty nơi đó giữ lại rồi!”
“Giữ lại?” Kim Phi hỏi: “Các ngươi không lấy châu Thủy Ngọc trao đổi với họ sao?”
“Có trao đổi chứ,” Mã Văn Húc đáp: “Ban đầu còn rất thuận lợi, nhưng mà sau đó khi bọn ta thu mua, tích đầy mấy kho hàng hạt giống rồi, muốn vận chuyển qua bến tàu, thì quan thổ ty ở địa phương đó lại đột nhiên đổi ý, nói bọn ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3447001/chuong-3824.html