"Bộ tản nhiệt đúng là rất có ích, nếu có thể thì ta cũng hy vọng có thể để cả Xuyên Thục được dùng nó, nhưng cung cấp sưởi ấm cần một lượng lớn gang và than đá, bây giờ điều kiện của chúng ta còn chưa đáp ứng được!”
Kim Phi thở dài, chỉ ra bên ngoài và nói: "Vừa rồi mọi người cũng cảm nhận được nơi này lạnh như thế nào, nếu không có bộ tản nhiệt, vào mùa đông, cho dù có ở trong nhà thì cũng có thể chết cóng!"
"Tả trưởng xưởng, hai dãy nhà này đều gần với xưởng nung gạch, tiên sinh nói nhiệt lượng do lò nung tạo ra không sử dụng cũng lãng phí, cho nên mới liên kết với bộ tản nhiệt." Lưu Thiết cũng giải thích theo.
Nghe thấy Kim Phi và Lưu Thiết nói như vậy thì Tả Phi Phi cũng thở dài.
Đúng vậy, thành Du Quan rất lạnh.
Cho dù có bộ tản nhiệt, trên mặt và tay của Lưu Thiết vẫn còn nứt nẻ như trước.
Lưu Thiết là tổng chỉ huy, mỗi ngày đều dành phần lớn thời gian để ở trong phòng, chỉ khi nào đi làm nhiệm vụ kiểm tra mới đi lên trên tường thành một chút, anh ta đã bị đông lạnh thành như thế này, có thể tưởng tượng được những nhân viên hộ tống cần đứng gác trên tường thành và làm các công việc ở bên ngoài khác sẽ lạnh đến mức nào chứ.
Mặc dù mùa đông ở Xuyên Thục cũng lạnh, nhưng mặc nhiều quần áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3444545/chuong-3804.html