Thấy Khánh Mộ Lam được Tả Phi Phi dìu tập tễnh ra, nhiều đội viên của đội an ninh thấy vậy lập tức bật khóc.
“Trưởng xưởng”.
Tuy Khánh Mộ Lam đã giải thích với mọi người, nhưng vẫn có không ít người tức giận nhìn Từ Cương.
Nếu không có A Mai đứng đấy, có khi họ đã xông lên đánh ông ta một trận rồi.
“Tiểu thư!” Đôi mắt A Mai cũng đỏ hoe.
“Được rồi, mọi người đi huấn luyện đi!”
Khánh Mộ Lam phất tay, ý bảo Tả Phi Phi đỡ mình vào lều.
Tả Phi Phi dẫn Khánh Mộ Lam về lều, A Mai cho đội an ninh của phó thủ dẫn theo tiếp tục huấn luyện còn mình cũng tự về lều.
Từ Cương suy nghĩ một lúc rồi theo A Mai ra ngoài lều.
"Ngài theo ta làm gì?" A Mai trừng mắt hỏi Từ Cương.
"Ta đến thăm Khánh trưởng xưởng, nhờ cô nương thông báo một tiếng." Từ Cương cúi đầu chào.
Ngay lúc A Mai đang định từ chối, ở trong đã vang lên giọng nói của Khánh Mộ Lam: "A Mai, mời Khánh đại nhân vào đi!"
"Mời vào!" A Mai tuy không vui nhưng vẫn hơi nghiêng người để Từ Cương đi vào.
Trong lều, Khánh Mộ Lam nằm trên giường xếp chắp tay với Từ Cương: "Từ đại nhân, thứ lỗi ta không thể đứng dậy chào ngài được!”
"Khánh trưởng xưởng sao lại nói vậy, là ta xin lỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3444274/chuong-3795.html