🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đương nhiên, Khánh Mộ Lam có thể thành lập đội an ninh thuận lợi như vậy, ngoài trừ không bị vướng chỗ Kim Phi và Cửu công chúa, phía Đông Hải cũng là một nguyên nhân hết sức quan trọng.





Trước khi xây dựng xưởng cá muối, dân tỵ nạn vừa mê mang lại vừa tuyệt vọng.



Vào lúc này, xưởng cá muối đã thuê thợ rồi, không chỉ cung cấp thức ăn và chỗ ở cho bọn họ, mà còn cấp tiền lương, để dân tỵ nạn có thể nuôi người nhà.



Niềm hy vọng sau chuỗi tuyệt vọng, cộng với sự giáo dục tư tưởng của nhật báo Kim Xuyên và đoàn ca múa, rất nhanh đã giúp cho dân tỵ nạn có cảm giác thuộc về xưởng cá muối, nguyện lòng tuân theo chỉ huy của Khánh Mộ Lam.





Nhưng chỉ với những thứ này thôi thì chưa đủ, thế là Kim Phi lại sai đội an ninh duy trì trật tự Đông Hải, cũng là một bài khảo sát của đội an ninh.



Và đội an ninh cũng đã hoàn thành xuất sắc bài thi mà Kim Phi giao cho.



Chỉ là lần tiêu diệt thổ phỉ này khác với lần trước, Kim Phi bèn vỗ vai Hầu Tử: “Ngươi cũng đã nghe kế hoạch của Mộ Lam rồi, ngươi và A Quyên là mắt xích quan trọng nhất trong trận này, có thành công hay không phải dựa vào hai ngươi!”







“Dạ!” Hầu Từ chào Kim Phi theo kiểu quân đội: “Chiến đội áo giáp đen nhất định sẽ dốc toàn lực phối hợp với đội an ninh, hoàn thành nhiệm vụ lần này!”



Kim Phi cũng đáp lại anh ta theo kiểu quân đội: “Hai ngày nay vất vả rồi, quay về nghỉ ngơi một lúc cho khỏe đi, khoảng thời gian sau, sợ rằng các ngươi không có thời gian nghỉ ngơi rồi!”



“Vâng!”



Hầu Tử buông tay xuống, trong thư phòng giờ chỉ còn lại Kim Phi và Từ Cương.



“Tiên sinh, ngài nắm chắc bao nhiêu phần trăm thắng trong lần này?” Từ Cương hỏi.



Dạo này ông ta thường hay đi cùng Kim Phi, bởi vì hậu quả của chuyện này quá rõ, đội an ninh của xưởng cá muối chỉ có vài trăm người. Mà bọn họ còn phải đổi mặt với lượng thổ phỉ quá nhiều, dù rất tin tưởng Kim Phi, nhưng sâu trong thâm tâm của ông ta, ông ta vẫn cảm thấy khá là qua loa.



“Nói thật, trước khi Khánh Mộ Lam đưa ra kế hoạch, ta chỉ nắm chắc ba bốn phần, nhưng sau khi Khánh Mộ Lam nói ra kế hoạch này, ta cảm thấy có bảy – tám phần sẽ thành công!” Kim Phi đáp.



“Tiên sinh tin tưởng xưởng trưởng Khánh như vậy sao?” Từ Cương hơi bất ngờ.



Đứng từ góc nhìn của Từ Cương, Khánh Mộ Lam chỉ nắm chắc năm phần thắng mà thôi, kết quả Kim Phi lại nói là có bảy tám phần.



Đối với một cuộc chiến, nắm chắc năm phần là có thể tấn công rồi, nắm chắc bảy tám phần là có thể đốc toàn tài sản ứng phó.



“Ta không chỉ tin tưởng Mộ Lam, mà còn tin vào chiến đội áo giáp đen và A Quyên, bọn họ mới là nhân tố then chốt trong lần này!”



Giọng nói của Kim Phi có phần bất lực: “Hơn nữa trừ điều này ra, chúng ta cũng không còn con đường nào khác mà, đúng không?”



Từ Cương nghe vậy, cũng thở dài theo.



Đúng vậy, số lượng thổ phỉ ngày một gia tăng, sức uy hiếp cũng ngày càng lớn, ngoài chuyện phải mau chóng diệt trừ ra, thì không còn cách nào khác nữa.



Từ Cương nói chỉ là quan điểm từ một phía, anh ta không quá hiểu về quân sự, nếu Kim Phi nói như vậy, anh ta cũng sẽ không hỏi tiếp chiến lược cụ thể, mà hỏi tới một vấn đề dân sinh quan trọng khác: “Tiên sinh, vậy sau khi diệt trừ thổ phỉ thành công, ngài định xử lý những thổ phỉ kia như thế nào?”



“Thổ phỉ địa phương lâu năm thì giết thẳng, thổ phỉ mới tham gia một tháng, mà còn bị ép tham gia, có thể bỏ qua chuyện cũ, đến Đông Hải như bình thường!”

"Đến Đông Hải bình thường ư?"



Từ Cương cau mày hỏi: "Tiên sinh, hiện nay các xưởng và công trường đều đã tuyển đủ, sắp xếp công nhân sau khi công trường kết thúc đều rất khó khăn, hơn nữa nhiều người đến cùng một lúc như vậy, thực sự không có việc làm cho bọn họ!"



"Không có công việc cũng phải sắp xếp, cho dù là phải lấy cháo nuôi bọn họ như lúc trước cũng được!" Kim Phi nói: "Sau một thời gian nữa, khi thành mới phát triển, cần nhiều công nhân hơn, thì sẽ sắp xếp công việc cho bọn họ!"



"Tiên sinh nói có lý, nhưng một khi Khánh xưởng trưởng tiêu diệt thổ phỉ thành công, ngoài nhóm dân tị nạn mỗi ngày sẽ còn có những dân tị nạn mới đến đây, liệu chúng ta có năng lực sắp xếp mãi sao?" Từ Cương lo lắng hỏi.



"Người là nền tảng của tất cả, sắp xếp không được cũng phải sắp xếp." Kim Phi nói: "Bây giờ Từ đại nhân đang cảm thấy số lượng dân tị nạn quá nhiều, sau này khi thành phố phát triển, sợ rằng Từ đại nhân sẽ cảm thấy không đủ người để dùng đó."



"Hy vọng như vậy." Trên miệng Từ Cương nói như vậy, nhưng trên mặt hiện rõ vẻ nghi ngờ.



Đông Trường Giang nối liền biển lớn, phía tây dường như chảy qua khắp Hoa Hạ, vị trí địa lý được trời ưu đãi, tiềm lực phát triển cũng không cần nói cũng biết rồi.



Ở kiếp trước của Kim Phi, dân số thường trú ở đây đã vượt quá hai mươi triệu người vào năm hai không không bảy, sau đó tăng lên khoảng hai mươi năm triệu trong vài năm sau.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.