"Ăn chút đồ ăn của tiên sinh cũng không được sao? Khi tiên sinh dẫn Nhuận Nương đến thành Du Quan rồi, có muốn ăn đồ ăn cô ấy nấu cũng khó nữa!"
Khánh Mộ Lam trợn mắt nhìn Kim Phi: “Hơn nữa, hôm nay ta đến đây không chỉ để lấy đồ ăn, còn muốn gặp tiên sinh có việc!”
"Có việc gì?" Kim Phi hỏi.
"Trấn áp thổ phỉ!"
“Không phải chúng ta đã đồng ý đợi một thời gian nữa mới tiến hành việc đó sao?” Kim Phi cau mày hỏi.
Khánh Mộ Lam đã nghĩ đến việc đi trấn áp thổ phỉ từ lâu, nhưng xưởng cá muối có tầm quan trọng rất lớn và vừa được mở rộng tuyển dụng, cho nên Kim Phi yêu cầu cô ấy huấn luyện công nhân mới trước khi đi trấn áp thổ phỉ.
Kết quả là chỉ vài ngày sau, Khánh Mộ Lam lại tìm đến.
"Tiên sinh, ngài không chú ý tới gần đây người tị nạn đến Đông Hải càng ngày càng ít sao?" Khánh Mộ Lam hỏi.
“Ít đi sao?” Kim Phi hơi ngạc nhiên hỏi.
Gần đây y bận rộn suy nghĩ về nhiều dự án khác nhau và không chú ý nhiều đến tình hình của người tị nạn.
"Không những ít đi mà còn ít đi rất nhiều!"
Khánh Mộ Lam từ trong người lấy ra một bảng thống kê đưa cho Kim Phi: "Đây là dữ liệu ta lấy được từ điểm đăng ký!"
Khi người tị nạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3440397/chuong-3750.html