🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau


Nửa tháng trước, người tị nạn tụ tập bên ngoài xưởng cá muối để tìm việc làm, suýt dẫn đến bạo loạn. Còn bây giờ Từ Cương phải thiết lập các điểm tuyển dụng cố định trong các khu tập trung người tị nạn để tuyển công nhân liên tục.



Trước đây tuyển công nhân đều phải qua kiểm tra đánh giá, năng lực yếu thì không nhận, bây giờ chỉ cần không già yếu, không bệnh tật, tàn tật thì đều được nhận.



Những thanh niên nam nữ khoẻ mạnh được đưa đến công trường để làm công nhân, còn những người sức khoẻ yếu hơn thì được đưa đến các xưởng để làm công việc khác.





Những người tị nạn ban đầu còn có chút lo lắng, giờ càng lúc càng an tâm.

Trước đó Tiểu Lưu nói Kim Phi chuẩn bị xây dựng thành phố mới, sẽ sớm tuyển thêm nhiều công nhân. Trên thực tế, rất nhiều người tị nạn lúc đó không tin, cảm thấy đây là cái cớ để Tiểu Lưu đuổi bọn họ đi.



Ngay cả những người tin vào điều đó cũng cảm thấy rằng việc mở rộng tuyển dụng sẽ không diễn ra ít nhất là cho đến năm sau, và khi đó cũng có thể sẽ không đến lượt họ.







Điều họ không ngờ tới là Kim Phi đã thực hiện lời hứa của mình nhanh chóng như vậy và trực tiếp mở điểm tuyển dụng tại nơi tập trung người tị nạn, đồng thời không còn giới hạn số lượng tuyển dụng.



Những người tị nạn muốn làm việc đều có thể được nhận miễn là họ xếp hàng.



Trong mấy ngày đầu tiên trước khi tuyển dụng bắt đầu, các hàng xếp trước điểm tuyển dụng phải dài tới năm sáu dặm.



Việc tuyển dụng tuy đã được nới lỏng nhưng vẫn cần có thời gian để đăng ký thẻ ngà, bố trí công việc, cho nên số lượng tuyển dụng mỗi ngày vẫn bị hạn chế.



Rất nhiều người tị nạn xếp hàng cả ngày, khi trời tối vẫn chưa đến lượt, họ lo lắng ngày mai sẽ có quá nhiều người xếp hàng nên ban đêm cũng không về.



Mặc dù mấy ngày nay trời không mưa nhưng sau khi trời mưa nhiệt độ lại càng thấp hơn, sáng sớm, mặt nước đã bắt đầu đóng một lớp băng mỏng.



Hầu hết những người tị nạn không có quần áo để chống lạnh, ban đêm thì rất lạnh, nếu phải đứng ngoài trời cả đêm, nhiều người sẽ chết cóng.



Tiểu Lưu phái người thuyết phục người tị nạn về nghỉ ngơi trước, ngày mai lại quay lại xếp hàng, nhưng rất nhiều người tị nạn không nghe.



Trong sự bất lực, Tiểu Lưu không còn cách nào khác ngoài việc thông báo cho những người tị nạn rằng địa điểm tuyển dụng sẽ được thay đổi vào ngày hôm sau, đến lúc đó người tị nạn mới chịu đi về.



Trước bình minh ngày hôm sau, có rất nhiều người tị nạn đang lang thang ngoài bãi đất trống, khi nhân viên vừa treo cờ tuyển dụng, trong vòng mười phút, hàng người đã dài vài cây số.



Người tị nạn rất nhiều, tất cả đều nóng lòng muốn tìm việc làm, cho nên giữa những người tị nạn khó tránh khỏi xảy ra tranh chấp, thậm chí đánh nhau. Đối với những người như vậy, đội an ninh sẽ không hỏi ai đúng ai sai, hai bên đều bị bắt lại và đánh dấu vào thẻ ngà.



Điều tương tự cũng xảy ra với những người chen hàng.



Tuy nhiên, đối với những người tị nạn đánh nhau hoặc chen hàng, đội an ninh không nghiêm khắc như đối với những tên gián điệp và những kẻ tung tin đồn thất thiệt. Những người này không bị trục xuất hay tước bỏ tư cách thuê nhà, nhận cháo mà chỉ đánh dấu vào thẻ ngà và tạm thời bị kéo vào danh sách đen tuyển dụng, trong vòng nửa tháng sẽ không được phép tham gia ứng tuyển nữa.



Dưới sự ngăn cản của đội an ninh, ngay cả khi những người tị nạn sốt sắng muốn được nhận thì hiện tượng đánh nhau và chen hàng cũng ngày càng ít đi.



Tại đài quan sát của doanh trại hộ tống cách đó vài trăm mét, Từ Cương đặt kính viễn vọng xuống và nhìn Kim Phi: "Thưa tiên sinh, chúng ta đã tuyển đủ công nhân trong vài ngày qua. Chúng ta có thể ngừng tuyển dụng được không?"



"Tại sao lại dừng lại?" Kim Phi hỏi.



“Bởi vì đã đủ công nhân!” Từ Cương nói: “Hiện tại tất cả nhà xưởng và công trường đều đã đầy rồi, nếu tuyển thêm người thì sẽ không còn chỗ để bố trí nữa… Thực tế là sau khi hoàn công , công nhân trên công trường cũng sẽ khó thu xếp!”



Các công trường xây dựng ở Đông Hải hiện nay vẫn chủ yếu xây dựng nhà ở tập thể và nhà xưởng, độ khó thi công không cao, tốc độ xây dựng ngày càng nhanh do số lượng nhân công ngày càng tăng, nhiều công trình sẽ được hoàn thành trong vài ngày tới.



Khi đó, việc bố trí công nhân trên công trường như thế nào đã khiến Từ Cương phải đau đầu, nhưng giờ Kim Phi lại yêu cầu tiếp tục tuyển người, điều này khiến Từ Cương rất bối rối.



"Công trường này đã hoàn thành, thì mở một công trường mới!"


Kim Phi nói: “Xây thành phố mới không chỉ là xây nhà, còn là làm đường, đào kênh thoát nước. Ta đã làm một bản vẽ xây dựng thành phố mới. Lát nữa hãy gọi cho Tiểu Trần và Tiểu Lưu tới đây, chúng ta họp nhé!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.