Da mặt Nhuận Nương mỏng, bị Từ Cương phóng đại đến mức có hơi xấu hổ, thế là cầm thìa múc cho Từ Cương nửa bát canh rong biển cá muối.
Trước đó Từ Cương đi theo Thiết Thế Hâm tới lều cháo, có lòng muốn nếm thử cháo cá ướp muối một chút, thế nhưng lại không tiện tranh đồ ăn với nạn dân, thế nên không nói.
Theo Từ Cương thấy, nếu là cháo phát từ lều cháo, chắc hẳn hương vị sẽ không quá ngon.
Nhưng mà Nhuận Nương cũng đã múc cho ông ta rồi, Từ Cương chỉ có thể đưa hai tay ra nhận lấy, rồi mới nếm thử một miếng.
Vốn ông ta định dù không thể ăn thì cũng khen ngợi một câu trái lương tâm, kết quả sau khi ăn một miếng mới phát hiện, vị canh rong biển cá muối cực kỳ ngon, Từ Cương uống một hơi cạn sạch nửa bát canh.
"Cháo trong lều cháo cũng ngon như thế sao?" Từ Cương buông bát hỏi.
"Dĩ nhiên không phải." Khánh Mộ Lam lắc đầu nói: "Cháo trong lều cháo đều được nấu từ rong biển bình thường và cá muối, còn nồi canh cá này của chúng ta đều làm từ cá sống, sẽ ngon hơn."
Mỗi ngày khi thuyền lầu mang cá về, đều sẽ làm riêng một cái rương để nuôi một đám cá sống.
Nhuận Nương nấu cơm dùng loại cá sống này.
"Thì ra là thế." Từ Cương khẽ gật đầu.
Thiết Thế Hâm lo lắng bởi vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3439427/chuong-3732.html