🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Từ Cương nói: “Tiên sinh đừng quên, Xuyên Thục mới là nền móng của chúng ta.”





Kim Phi nghe vậy thì trầm mặc.



Công cuộc ra công cứu giúp đã được phổ biến một hai năm, rất nhiều dự án ở nhiều nơi đã lần lượt kết thúc, ở địa phương không có xưởng, người dân làm ruộng xong không có việc gì làm.



Không có việc gì làm cũng có nghĩa là không có thu nhập.





Thực ra xét theo lý trí, tuyển thợ ở khu vực Xuyên Thục là điều có lợi nhất đối với triều đình, vì Từ Cương nói rất đúng, Xuyên Thục là nền móng của Kim Phi, có việc gì tốt nên nghĩ đến người dân Xuyên Thục đầu tiên.



“Từ đại nhân ông nói rất đúng.” Kim Phi khé gật đầu, sau đó hỏi: “Nhưng trên đường ông đến đây đã nhìn thấy những người dân tỵ nạn đó chưa?”



“Thấy rồi, bọn họ rất đáng thương!” Từ Cương nói: “Nhưng thời buổi loạn lạc là như vậy, nếu tiên sinh nhân từ, ngài nên nhìn xa hơn về phía trước, đừng bị sự cực khổ ở nơi này hay nơi khác trói buộc, mà nên nhanh chóng phát triển Xuyên Thục, tích lũy sức mạnh, nhanh chóng ổn định Trung Nguyên và Giang Nam!







Đến khi tiên sinh ổn định được thiên hạ, chấm dứt loạn lạc, đây mới là sự nhân từ thực sự!”



“Từ đại nhân nói rất đúng.” Kim Phi lại thừa nhận quan điểm của Từ Cương, sau đó nói: “Nhưng ta sợ những người dân tỵ nạn bên ngoài không đợi được đến ngày đó!”



Con người không giống máy móc, chỉ cần dừng lại và thả ra, con người chỉ cần vẫn còn thở là cần nạp năng lượng và ăn, mấy ngày không ăn sẽ chết đói.



Nguồn thức ăn duy nhất của những người dân tỵ nạn tụ tập ở Đông Hải là chút cháo loãng được trung tâm cứu trợ lương thực bố thí mỗi ngày.



Thực ra có thể đến Đông Hải đã may mắn rồi, ít nhất mỗi ngày đều có một hai bát cháo loãng để ăn, không đến nỗi chết đói.



Có rất nhiều người dân Giang Nam và Trung Nguyên không biết đến Đông Hải, chỉ có thể ở quê nhà bị gia tộc quyền thế, thổ phỉ nhiều lần bóc lột, sống một cuộc sống cực khổ ăn bữa hôm lo bữa mai.



Vào mùa xuân và mùa hè, nếu người dân đói đến mức không chịu được nữa, vẫn có thể đào rau dại và rễ cỏ để giữ lại mạng, nhưng đến mùa thu mùa đông, rau dại rễ cỏ cũng không còn nữa, thời tiết lại lạnh, nên chết đói chỉ là chuyện trong vài ngày.



Trong trận chiến Thanh Thủy Cốc, Kim Phi đã tận mắt nhìn thấy chuyện như vậy.



Khi đó hàng chục nghìn người Đảng Hạng bị Kim Phi vây trong thung lũng, bọn chúng không chạy trốn được, cũng không có thức ăn.



Lúc đầu còn giết ngựa lấy thịt ăn, sau này ngựa chiến không có thức ăn, chết từng con một, sau khi thịt ngựa bị thối rữa hoàn toàn, kỵ binh Đảng Hạng bị mắc kẹt không còn gì để ăn.



Sau đó kỵ binh Đảng Hạng đã xuất hiện tình trạng chết đói, phải tổng tiến công, cuối cùng bị buộc đầu hàng.



Dù đội chinh chiến phía Nam là tinh nhuệ trong kỵ binh Đảng Hạng nhưng ngay cả họ cũng không chịu nổi cảnh đói bụng chớ đừng nói đến người dân bình thường.



Khi mùa đông đến, có thể tuyết sẽ rơi, người cả làng có thể sẽ bị chết đói một nửa trong vòng hai ba ngày.



Nếu chính quyền vẫn còn đó, quan phủ vẫn có thể nấu cháo giúp nạn thiên tai, cho dù không nấu cháo thì cũng can thiệp vào chuyện này.



Hiện tại Giang Nam và Trung Nguyên đã như một mớ hỗn độn, trước kia thổ phỉ hoàn toàn không dám chặn người đưa tin của triều đình, hiện nay đã xem người đưa tin của triều đình không ra gì.



Mệnh lệnh của Trần Chinh thậm chí còn không được gửi đi hàng trăm km, sứ giả đưa thư cũng bị thổ phỉ tiêu diệt.



Thực ra có thể truyền mệnh lệnh đi thì cũng không có tác dụng gì lớn, ngai vàng của Trần Chinh có được bằng cách giết cha đoạt ngôi, lên ngôi vua không hợp pháp, quyền quý, thân hào ở các nơi gần như đều không muốn nghe theo mệnh lệnh của hắn.



Ngai vàng Trần Chinh giành được bằng cách giết cha gần như bị lu mờ hoàn toàn, những người có tiếng nói ở các nơi gần như không phải là quan phủ mà là các binh phủ nắm giữ binh quyền hoặc gia tộc quyền thế ở địa phương, hoặc là một số lượng lớn thổ phỉ.



Gia tộc quyền thế còn tốt, đã đọc bao nhiêu sách, hiểu rõ đạo lý sống hòa hợp với người dân, nếu đương gia là binh phủ hoặc thổ phỉ thì hỏng bét.



Thổ phỉ hoặc binh phủ gần như đều là những kẻ liều lĩnh thậm chí một chữ cũng không biết chứ đừng nói đến lề lối và tầm nhìn, sau khi chúng chiếm đất xưng vương, đa số đều tham lam vô độ, hoặc là ham mê thú lạc hoặc là liều mạng so dũng khí, không hề nghĩ đến sự sống chết của người dân địa phương.



Khi Kim Phi đi học ở kiếp trước, thầy giáo lịch sử đã nói, trong thời kỳ nạn đói hỗn loạn, trong một mùa đông, dân số của khu vực địa phương có thể giảm một nửa, thậm chí còn nhiều hơn.



Khu vực địa phương này có thể là một làng một trấn, cũng có thể là một huyện một quận, thậm chí là một châu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.