🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau


Những người từng gọi anh là "Phi ca" trước kia, bây giờ khi gặp lại, đều dừng lại và cúi chào, đồng thời gọi y là tiên sinh một cách đúng mực, chỉ có một vài trường hợp ngoại lệ, và Khánh Mộ Lam là một trong số ít trường hợp ngoại lệ đó.



Ban đầu thời điểm Kim Phi còn chưa trỗi dậy, Khánh Mộ Lam cũng không có xem thường Kim Phi, bây giờ Kim Phi phát triển hơn, Khánh Mộ Lam cũng không có vướng mắc gì với thân phận của Kim Phi, vẫn nói những gì nên nói, điều này làm cho khi Kim Phi ở cùng với cô ấy, không cảm thấy mệt mỏi gì.



Y dùng một tay đỡ cánh tay của Khánh Mộ Lam, cười nói: "Ngày hôm qua lỡ hẹn một lần, hôm nay nếu không tới, ta sợ cô tức chết, ta sẽ không có biện pháp giải thích cho Khánh đại nhân!"



"Ngài biết thì tốt", Khánh Mộ Lam chun mũi: "Hôm nay nếu ngài không tới nữa, bà đây sẽ tới nhà ngài và không rời đi!"





"Chỉ cần cô không lo về xưởng cá muối, ta luôn luôn hoan nghênh!" Kim Phi xoè tay, làm ra dáng vẻ muốn sao cũng được.



Khánh Mộ Lam liếc Kim Phi một cái, sau đó né sang một bên, làm động tác mời: "Hoan nghênh quốc sư đại nhân đến xưởng cá muối tham quan và chỉ bảo!"



"Hoan nghênh quốc sư đại nhân đến xưởng cá muối tham quan và chỉ bảo!"







Hai hàng công nhân phía sau của Khánh Mộ Lam cũng cùng hô lên.



Kim Phi nghe vậy, không khỏi nheo mắt lại một chút.



Chuyện Khánh Mộ Lam muốn làm nữ tướng quân, nhóm người dưới quyền Kim Phi đều biết, Kim Phi đương nhiên cũng biết.



Thật ra thì Kim Phi và Cửu công chúa cũng ý định để cô ấy huấn luyện binh lính, nên mới giao xưởng cá muối cho Khánh Mộ Lam quản lý.



Tuy rằng còn chưa vào xưởng, nhưng theo khí thế của hai hàng công nhân đang hò hét, Kim Phi có thể đoán được, khoảng thời gian này khẳng định Khánh Mộ Lam rất bận rộn, rất có thể đang luyện binh sau giờ làm việc.



Sự thật chứng minh, Kim Phi suy đoán không sai một chút nào, vừa vào cửa xưởng cá muối, y đã thấy rất nhiều người đang huấn luyện trên đất trống, kiểu mẫu huấn luyện gần giống như với xưởng dệt và xưởng xà phòng thơm, cho tới cách quản lý, có thể nói hoàn toàn sao chép theo xưởng dệt và xưởng xà phòng thơm.



Chẳng trách Cửu công chúa và Thiết Thế Hâm đều nói xưởng cá muối đã thành xưởng dệt thứ hai.

Kích thước xưởng cá muối nhỏ hơn xưởng đóng thuyền số ba một chút, cộng với việc mùi hôi trong xưởng rất nồng, Kim Phi chỉ đi thăm nửa ngày là xong.



Ra khỏi phân xưởng, Kim Phi không kìm được vỗ vào vai Khánh Mộ Lam: “Mộ Lam, chịu khổ rồi!”



Cùng với việc địa vị ngày càng tăng cao, tần suất Kim Phi nói câu nói này cũng ngày càng nhiều, ví như vào lúc ở sân phơi nắng sáng nay, Kim Phi đã nói câu giống hệt vậy với Xuân Ni.



Nhưng câu y nói với Khánh Mộ Lam lần này lại xuất phát từ tận sâu trong lòng y.



Bởi vì mùi trong xưởng cá muối thật sự rất khó ngửi, những người chưa từng thử sẽ không tài nào tưởng tượng ra nổi, Kim Phi không phải là người chưa từng chịu khổ, nhưng y cũng xém chịu không nổi.



Trước kia Khánh Mộ Lam là Đại tiểu thư nhà họ Khánh, thế mà lại có thể ở lại xưởng cá muối này tận mấy tháng, điều này khiến cho Kim Phi được mở mang tầm mắt.



Nếu là trước kia, Khánh Mộ Lam nhất định sẽ rất đắc ý nếu được Kim Phi khen như thế này, nhưng hiện tại cô ấy lại lắc đầu nói: “Những khổ cực này của ta chẳng là gì so với những gì người dân tị nạn ngoài kia phải chịu cả.”



Quen biết Kim Phi được hai năm, Khánh Mộ Lam đã trải qua rất nhiều việc, cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều.



Việc thành Tây Xuyên bị tàn sát đã cho cô ấy nhận thức sâu sắc về sự tàn khốc của chiến tranh, trải qua những tháng ngày ở Đông Hải này đã cho cô ấy hiểu được những nỗi khổ của nhân gian.



Cô ấy suy nghĩ một chút mới nói: “Tiên sinh, ta có chuyện muốn bàn bạc với ngài!”



“Cô nói đi.” Kim Phi gật đầu.



“Nghe nói nạn thổ phỉ ở huyện Mậu Nguyên vô cùng nghiêm trọng, hiện tại ta đã đào tạo được một lứa công nhân ở xưởng cá muối, vì vậy, ta muốn đưa họ đến huyện Mậu Nguyên, giúp người dân diệt trừ nạn thổ phỉ, đồng thời huấn luyện một ít binh lính!”



Khánh Mộ Lam ngẩng đầu nói.



Mặc dù mô hình quản lý của xưởng cá muối đã được áp dụng ở xưởng dệt và xưởng làm xà phòng thơm, nhưng mục tiêu cuối cùng của Khánh Mộ Lam không phải xưởng làm xà phòng thơm hay là xưởng dệt, mà là tiêu cục Trấn Viễn.



Tiêu cục Trấn Viễn phát triển đến hiện tại, có thể nói đó là đội ngũ lớn mạnh nhất Đại Khang, không ai vượt qua được.


Khánh Mộ Lam muốn đi theo con đường mà tiêu cục Trấn Viễn đã từng đi, tạo nên một đội quân át chủ bài mới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.