“Thống nhất từ lâu sao?”
“Đúng vậy.” Công chúa Lộ Khiết nói:: “Ta đã đồng ý với tỷ tỷ và bệ hạ là sau khi có con mới có thể quay về, chỉ là hôm qua quên mất…”
Kim Phi vừa nghe đã hiểu, không phải hôm qua cô ta quên mất mà là cho rằng cô ta có quan hệ xác thịt với mình, có chỗ dựa rồi nên muốn quay về càng sớm càng tốt.
Nhưng vừa rồi hẳn là Quan Hạ Nhi đã nói gì đó với cô ta, khiến cô ta lại bỏ đi cái suy nghĩ này.
Còn về phần Quan Hạ Nhi đã nói gì, có lẽ không hỏi được gì từ cô ta, thế là Kim Phi hỏi: “Nàng không trở về, vậy thì người dân của nàng phải làm sao?”
“Ta bảo Sương Nhi cầm tín vật và thư tay của ta về là được!” Công chúa Lộ Khiết trả lời.
“Nàng chắc chứ?” Kim Phi hỏi.
“Chắc!” Công chúa Lộ Khiết nghiêm túc gật đầu.
Kim Phi cúi đầu suy nghĩ chốc lát, sau đó vỗ mu bàn tay công chúa Lộ Khiết: “Vậy được, trở về ăn cơm trước đi, những chuyện khác nói sau.”
“Dạ!” Lúc này công chúa Lộ Khiết mới buông eo Kim Phi ra.
Hai người dẫn theo đội cận vệ đi tới trước nhà ăn, bốn đứa nhỏ đã ăn xong và đi học rồi, trong nhà ăn chỉ còn hai người Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương.
“Đương gia, chàng ngồi xuống trước đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3421908/chuong-3630.html