Trong thời kỳ phong kiến, do nền công nghiệp lạc hậu, con người không có khả năng làm tan đất đóng băng hay thoát nước đầm lầy nên hầu hết người Đông Man thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của đất đen.
Công chúa Lộ Khiết rõ ràng là một trong số đó.
Vì thế Kim Phi giải thích: “Chỉ cần chúng ta đào những đầm lầy và đất đóng băng đó lên thì bên dưới là đất đen màu mỡ, rất thích hợp để trồng trọt lương thực!”
"Thật sao?" Công chúa Lộ Khiết ngạc nhiên mừng rỡ đến mức đứng dậy.
Nhiều người cho rằng dân du mục tự do tự tại, chỉ cần lùa dê bò ra khỏi chuồng vào lúc bình minh để bọn chúng tự đi ăn cỏ, sau đó dân du mục sẽ ngủ trong nhà cho đến tối, khi trời tối rồi lại đi xua dê bò về.
Thật ra thì cũng không hẳn.
Những người du mục có rất nhiều việc phải làm, chẳng hạn như tuần tra để ngăn chặn sói tấn công dê, cũng như cắt cỏ trước, phơi khô và buộc thành bó cho dê bò ăn vào mùa đông khi trời có tuyết.
Nhìn chung, khối lượng công việc và mức độ nguy hiểm đối với dân du mục không hề kém cạnh người dân Trung Nguyên.
Đây cũng là lý do tại sao người Đông Man thích cướp bóc người dân Đại Khang làm nô lệ.
Nếu xảy ra dịch bệnh ở gia súc, dê bò sẽ chết hàng loạt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3421902/chuong-3624.html