Vốn định đợi mưa tạnh rồi về, nhưng đợi mãi tới khi trời sắp tối, mưa cũng không có dấu hiệu dừng lại.
Ngay lúc Thiết Chùy định sắp xếp một thân vệ về đánh xe ngựa của Kim Phi tới, thì mọi người nhìn thấy xe ngựa của Quan Hạ Nhi từ từ lao ra khỏi màn mưa.
Xe ngựa dừng ở cửa kho lương thực, Quan Hạ Nhi nhảy từ trong xe ngựa xuống.
"Ngụy tiên sinh!"
Quan Hạ Nhi lên tiếng chào Ngụy Vô Nhai, rồi ôm một bao quần áo đi tới bên cạnh Kim Phi.
Cô sợ Kim Phi mắc mưa, cho nên mang theo một bộ quần áo để thay giặt, sờ quần áo của Kim Phi một chút, phát hiện vẫn khô ráo, nên lại đặt túi quần áo lại xe.
A Liên đi theo tới lôi hai cái túi từ trong xe ra, hét lên với Thiết Chùy: "Đừng ngẩn ra đó nữa, đây là áo mưa mang cho các ngươi."
Thiết Chùy vừa rồi còn đang rầu rĩ trở về thế nào đây, giờ nghe vậy thì nhanh chóng dẫn người tới vác túi đi.
"Ngụy tiên sinh, ta quay về sẽ sắp xếp xe ngựa tới, đưa lương thực đến Trường Xà Câu." Kim Phi quay đầu nói.
"Trời mưa lớn như thế, không thì để ngày mai lại tới kéo đi?"
"Vừa rồi không ít hạt thóc đều dính mưa, nếu tối hôm nay không trải ra, thì đêm nay sẽ toả nhiệt, ngày mai sẽ hỏng mất." Kim Phi lắc đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3414039/chuong-3549.html