Ruộng thí nghiệm cách Trường Xà Câu cũng không tính là quá xa, ngựa thân vệ cưỡi lại là ngựa khỏe, chắc mấy chốc đã về.
“Tiên sinh, hai cái xưởng mà ngài nói, bây giờ đều đang trống, ta đã truyền mệnh lệnh của ngài xuống, trưởng xưởng cũng cho người đi quét dọn sàn rồi, mưa tạnh là chúng ta có thể đưa lương thực sang!”
Thân vệ lau nước mưa trên mặt: “Tiên sinh còn nữa, vừa nãy lúc ta về, đi qua ruộng thí nghiệm, phát hiện mấy ruộng lúa bị gió thổi đổ rồi!”
“Ruộng lúa bị thổi đổ rồi hả?” Kim Phi hỏi: “Thổi đổ bao nhiêu?”
“Mưa quá to, ta lại vội về phục mệnh, không nhìn rõ.”
Thân vệ đáp nói: “Có cần ta đi xem lại không?”
Y chưa nói xong, đã thấy Ngụy Vô Nhai chạy ra.
Lúc này đã vào thu, thời tiết đã có chút mát mẻ, ướt mưa cũng dễ sinh bệnh.
Kim Phi hô một tiếng, thấy Ngụy Vô Nhai không dừng lại, muốn ra đuổi theo, lại bị Thiết Chùy ngăn cản.
“Tiên sinh, mặc áo tơi đã!”
Thiết Chùy ra hiệu cho một nhân viên hộ tống nữ lấy áo tơi trên tường của kho lương thực xuống, giúp Kim Phi mặc vào, mình thì lấy một cái áo tơi khác trên tường xuống, đưa cho thân vệ hồi nãy đi Trường Xà Câu, bảo hắn đuổi theo Ngụy Vô Nhai.
Nhân lúc Kim Phi mặc áo tơi, Thiết Chùy lại lấy mấy cái áo tơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3414037/chuong-3547.html